WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 141: Có được một nhân viên như tôi là điều may mắn của ông chủ (1)

Chương 141: Có được một nhân viên như tôi là điều may mắn của ông chủ (1)





"Cái này……"

Hối hận, vô cùng hối hận, trong lòng ông già như thể có một vạn oan hồn gào thét.

Ông ta phải tự thừa nhận rằng mình đã đánh giá thấp Hàn Phi, ông ta đã đánh giá thấp sự phức tạp và đáng sợ của nhân tính.

"Tôi không muốn mua gì cả."

Ông già nhất thời không có phản kháng, ông ta theo bản năng co rụt lại về sau, nhưng cánh tay lại bị Hàn Phi nắm rất chặt.

Hai người nhân viên bán hàng trước mặt dường như là đã thương lượng xong, hai người họ không ngừng lặp lại cùng một câu với vẻ mặt âm trầm.

"Bác muốn mua cái gì?"

"Tôi muốn về nhà."

Hai cánh tay của ông già bị hai nhân viên nắm lấy, ông ta bị kéo vào trong cửa hàng.

"Bác muốn mua cái gì?"

Mặc dù nhân viên bán hàng đang lặp lại một câu nói tương tự, nhưng sát khí ẩn chứa trong lời nói càng ngày càng nghiêm trọng.

Ông già nhìn Hàn Phi và nhân viên một mắt giống như cầu xin tha thứ, cuối cùng bất đắc dĩ bước đến quầy hàng bên cạnh cầm một viên kẹo.

"Tôi muốn mua một viên kẹo." Giọng ông già run run, ông ta sống ở ngã tư đường nên biết rất rõ thông tin chi tiết về cửa hàng này, đây là một cửa hàng tiện lợi mà không tiện lợi chút nào cả.

"Chúng tôi hiện đang có chương trình mua ba viên kẹo sẽ được tặng thêm một viên." Với nụ cười chuyên nghiệp trên khuôn mặt, Hàn Phi mang đến cho người ta cảm giác như một làn gió xuân: "Bác có muốn mua thêm không?"

"Nhưng mà……" Sắc mặt ông già tái mét, cầm chặt viên kẹo trong tay: "Tôi không có nhiều mắt như vậy."

Ông già này biết rõ giá ẩn của các mặt hàng trong cửa hàng tiện lợi, ông ta sẵn sàng hy sinh một con mắt của mình: "Thanh toán cho tôi."

Nhân viên một mắt nhẹ gật đầu, từ trong túi lấy ra một người giấy nhỏ cho ông già nuốt.

Chỉ sau vài giây, cơ thể của ông già bắt đầu biến dạng, ông ta đau đớn bóp lấy cổ mình, sau đó đưa tay vào cổ họng để cố móc lấy người giấy kia ra, nhưng dù có làm cách nào thì ông ta cũng không thể chạm vào người giấy được.

Nghe loáng thoáng có một tiếng cười ở trong bụng, ông ta vẫn duy trì tư thế đáng sợ đó, âm khí trên người giảm dần, cuối cùng biến thành một vũng máu đen hôi thối.

Nhân viên một mắt nhặt người giấy bị dính máu đen lên, người giấy kia đang cầm một viên kẹo mới trên tay, nụ cười trên mặt càng trở nên chân thực.

"Tiền bối à, giá trị của một viên kẹo chẳng phải là bằng một con mắt của ông ta thôi sao?" Theo Hàn Phi, chỉ cần chênh lệch giá gấp đôi đã là lãi rồi, nhưng hắn không ngờ gã một mắt còn ác hơn, trực tiếp giết người luôn.

"Giá chỉ được sử dụng khi bên kia có thể thương lượng được với chúng ta về giá cả." Nhân viên một mắt đem người giấy cẩn thận bỏ vào trong túi, anh ta cầm dụng cụ trong phòng xử lý rác bắt đầu dọn dẹp mặt đất.

Nhìn nhân viên một mắt bận tới bận lui, Hàn Phi từ từ nhận ra người đàn anh này thật ra là một người rất đáng tin cậy.

"Ông già không dám phản kháng trước mặt gã một mắt, thực lực của anh ta kinh khủng thế sao?" Hàn Phi đột nhiên có chút tò mò đối với nhân viên một mắt, hắn chủ động giúp đỡ dọn dẹp vệ sinh: "Có gã một mắt ở đây, nhiệm vụ đêm nay xem ra cũng không khó lắm nhỉ."

Hai nhân viên bán hàng còn chưa dọn dẹp xong, từ ngõ sau bỗng có tiếng động lạ, hình như thùng rác đã bị lật.

Khi âm thanh này vang lên, đầu nhân viên một mắt lại bắt đầu đau nhức, con mắt duy nhất còn lại của anh ta cứ đập liên hồi, dường như có thể bật ra khỏi hốc mắt bất cứ lúc nào.

Anh ta bất giác lẩm bẩm những lời không ai hiểu, ngồi xổm trên mặt đất và bịt chặt tai lại.

"Anh có sao không?"

"Chuột, lũ chuột kia lại tới, sớm muộn gì chúng mày cũng sẽ bị giết, giết hết..." Nhân viên một mắt không muốn tới gần phòng xử lý rác, một mình ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu nói như điên.

Nhân viên một mắt cảm giác lúc tỉnh táo thì giống như người bình thường, nhưng một khi bị kích thích sẽ trở nên rất đáng sợ.

Hàn Phi cũng không dám tùy tiện đến gần một mắt, hắn cầm dụng cụ dọn dẹp trên mặt đất xoay người đi vào phòng xử lý rác.

"Khi mình bảo rời đi, gã một mắt đã phát điên, hai chữ rời đi dường như kích hoạt nguyền rủa mà chủ cửa hàng đặt trên người anh ta; giờ anh ta nghe thấy âm thanh của con ngõ sau là lại bắt đầu phát điên. Chẳng lẽ trong ngõ có ẩn giấu thứ gì đó rất quan trọng với anh ta?"

Nguyền rủa trên nhân viên bán hàng được chủ đặt ra để phòng ngừa việc ngoài ý muốn, nhân viên một mắt khi nghe thấy âm thanh của con ngõ phía sau sẽ kích hoạt nguyền rủa, có nghĩa là có thứ gì đó ở trong ngõ có thể giúp anh ta tìm lại được lý trí.

Ngửi thấy mùi hôi thối trong không khí, Hàn Phi đặt dụng cụ trong tay xuống, mở cánh cửa sau của cửa hàng tiện lợi ra.

Ngay khi cửa sau mở ra, mọi âm thanh bên ngoài đều biến mất.

Hàn Phi nhìn vào trong ngõ, mọi thứ vẫn bình thường, chỉ khác là có một quả bóng từ từ lăn tới chân hắn.

"Bóng à? Size này chắc không vừa đầu người đâu, có lẽ chỉ là một quả bóng thôi."

Từ từ ngồi xổm xuống, Hàn Phi dùng đầu ngón tay sờ vào quả bóng, nhưng hệ thống không có phản ứng gì, lúc này hắn mới dám nhặt quả bóng lên: "Một mắt nói rằng có rất nhiều chuột trong ngõ, nhưng chuột làm sao mà chơi bóng được nhỉ?"

Hắn cầm bóng đi ra khỏi cửa, quỷ văn trên người lại bắt đầu kêu thảm, nhưng để điều tra rõ ràng, Hàn Phi chỉ có thể để quỷ văn chịu khổ một chút vậy.

"Thùng rác đã bị lật tung, nhưng không có dấu răng và dấu móng vuốt rõ ràng …..." Khi Hàn Phi chậm rãi đi đến giữa thùng rác thứ nhất và thùng rác thứ hai, hắn dừng lại.

Một cậu bé bốn hoặc năm tuổi đang trốn giữa hai thùng rác.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.