WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 156: Làm sao có thể thù hận qua một đêm? (1)

Chương 156: Làm sao có thể thù hận qua một đêm? (1)





"Một số người sử dụng vật lý để hàng ma, một số sử dụng hóa học để hàng ma. Bây giờ cuốn sách bài tập do người quản lý tòa nhà tiền nhiệm để lại cho mình thì biết rằng toán học cũng có thể hàng ma. Chẳng lẽ ông ấy ám chỉ cho mình tri thức chính là sức mạnh?"

Thằng bé đầu to đã bị sách bài tập hấp dẫn, mạch máu trên đầu cũng từ từ trở lại bình thường, không còn phản kháng quyết liệt nữa.

Dưới ánh đèn lờ mờ, một đứa trẻ rất chăm chỉ chiến đấu trong biển đề, nếu không phải mùi xác chết nồng nặc bốc lên từ cơ thể thì cảnh tượng này hẳn khiến người xem cảm thấy rất truyền cảm hứng.

Hàn Phi ngồi bên cạnh thằng bé, khi ý thức của nó đã hoàn toàn bị cuốn vào bài tập bị nguyền rủa, hắn mới thử hỏi lại.

"Em tên là gì?"

“Đầu To, các bạn học đều gọi em là Đầu To.” Nam sinh dường như tự lẩm bẩm một mình, ánh mắt chăm chú vào sách bài tập.

"Trước kia em ở cùng Kim Sinh đúng không? Ấn tượng của em về đứa nhỏ đó như thế nào? Nó có bắt nạt em không?"

"Em không thích nó. Nó luôn kể một số câu chuyện đáng sợ. Ngay cả khi nó nằm mơ vào ban đêm, nó cũng sẽ nói những chuyện rất đáng sợ hoang tưởng."

"Chuyện hoang tưởng? Em còn nhớ nó đã nói những gì không?" Hàn Phi rất tò mò.

"Nó nói rằng tất cả chúng ta đều đã chết, trong trường học khắp nơi đều là quỷ, nó còn bảo rằng có một con bướm đã bay vào trong đầu của một học sinh nào đó. Học sinh đó sẽ khiến chúng ta đến quỷ cũng không làm được. Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra tên này."

"Em tin những điều nó nói à?"

"Lúc đầu em không tin, nhưng sau đó em cũng nhìn thấy quỷ trong trường. Nơi đó cất giấu thật nhiều quỷ!" Câu hỏi của Hàn Phi dường như khiến thằng bé nghĩ đến điều gì đó không tốt, và cảm xúc của nó lại trở nên kích động, gần như thoát khỏi sự kiểm soát của nguyền rủa.

"Xem ra Kim Sinh này và Kim Sinh kia là cùng một người, tính cách của nó một chút cũng không thay đổi, vẫn thích kể những câu chuyện rất rùng rợn, chỉ có điều trong hiện thực thì những gì mà nó kể chỉ là "câu chuyện", còn ở đây những gì mà nó nói đều là sự thật."

Hàn Phi đến khách sạn chủ yếu là để tìm Huỳnh Long, tin tức thu được về Kim Sinh hoàn toàn là bất ngờ.

Không tiếp tục kích thích Đầu To nữa, chờ xử lý xong chuyện ở khách sạn Hàn Phi sẽ dẫn mẹ con Đầu To về cư xá Hạnh Phúc.

Nhìn xung quanh, Hàn Phi phát hiện trên bàn của thằng bé có một khung ảnh.

Trong khung ảnh là một bức chân dung gia đình gồm ba người, cái đầu của nam sinh trong bức ảnh cũng không lớn như vậy.

"Người đàn ông trung niên đó có phải là bố em không?"

"Đúng rồi, bố em làm việc ở nơi khác, nhưng ông ấy rất yêu em và mẹ, tối nào ông ấy cũng gọi điện cho hai mẹ con."

"Lại là gọi điện thoại?" Hàn Phi đứng dậy đi về phía chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường, nhưng khi hắn vừa rời đi, cửa phòng 301 đã mở ra.

Bà mẹ của Đầu To lo lắng bước vào: "Thầy Mạnh à, tình trạng của con tôi thế nào rồi? Có cách nào cứu chữa không?"

"Chị trốn ở sau cánh cửa mà không nghe thấy tất cả những cuộc nói chuyện giữa tôi và con chị à? Tại sao còn cố ý hỏi?" Hàn Phi cười nhạt: "Con chị trở nên như thế này liên quan rất nhiều đến học sinh tên là Kim Sinh. Tôi sẽ giúp chị điều tra rõ ràng."

"Cảm ơn thầy Mạnh!"

"Nếu chị đang thực sự nghĩ cho con thì tốt nhất không nên ở mãi trong khách sạn. Chỗ này hỗn tạp, rất dễ ảnh hưởng đến việc học tập của cháu nó. Tôi khuyên chị nên thuê phòng ở cư xá Hạnh Phúc bên kia đường. Ở đó có môi trường tốt và chất lượng cư dân cũng cao, rất tốt cho sự phát triển sau này của cháu."

"Tôi sẽ xem xét lại." Ngay sau khi người phụ nữ đồng ý, điện thoại trên bàn cạnh giường đổ chuông.

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, người phụ nữ vẫn luôn cau mày không ngờ lại lộ ra vẻ chờ mong, chị ta không né tránh Hàn Phi, liền chạy đến bên giường nghe điện thoại: "Chồng à, tối nay anh không gọi điện cho em, em lo lắng muốn chết đi được."

"Cảnh sát tương đối nghiêm ngặt. Anh không dám tùy tiện gọi điện thoại cho em. Em phải tuyệt đối ở trong khách sạn đấy, đừng có đi lung tung, anh sẽ sớm đến đón mẹ con em."

"Được, anh cũng phải chú ý an toàn."

"Con trai đã khá hơn chưa? Nó còn đau đầu không?"

"Nó lại trở nên tồi tệ hơn, nhưng em đã tìm được một giáo viên tốt bụng sẵn sàng giúp đỡ chúng ta."

"Đừng tùy tiện tin tưởng người khác, em đã quên tại sao anh lại bị vu khống là một kẻ sát nhân rồi sao? Anh cúp máy đây, em hãy tự lo cho mình nhé."

Người đàn ông bên kia dường như đã nhận ra điều gì đó liền nhanh chóng dập máy.

"Vừa rồi có phải là bố của đứa trẻ gọi điện không?" Hàn Phi thản nhiên hỏi.

"Vâng ... Bố đứa trẻ đang bận làm ăn ở bên ngoài."

"Bận bịu đến mấy cũng không thể bỏ mặc gia đình. Anh chị làm cha mẹ thì nên thực sự dành một chút thời gian cho con cái." Hàn Phi không ngừng nói về gia đình và giáo dục, người phụ nữ nghe hắn nói thì liên tục gật đầu.

"Cũng không còn sớm nữa, tôi phải về đây."

"Thầy Mạnh đi thong thả." Chị ta đích thân tiễn Hàn Phi ra cửa.

Bước ra khỏi phòng 301, Hàn Phi đem tất cả những thứ vừa thấy lược lại một lần trong đầu: "Người phụ nữ nói dối. Chồng chị ta là một đào phạm đang trốn tránh cảnh sát truy đuổi, nhưng vấn đề là tại sao gã lại biết số điện thoại của khách sạn? Có khi nào gã cũng đang trốn ở trong khách sạn không?"

"Mình vừa mời chị ta cùng đứa trẻ rời đi thì gã đã gọi điện ngay lập tức. Đó không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên."

Hàn Phi yên lặng liếc nhìn xung quanh, hình như có thứ gì đó trong khách sạn này vẫn đang trông chừng hắn.

"Người gọi điện đến có phải là chồng thật không? Hay chẳng lẽ lại là quỷ trong khách sạn gọi đến?"

Sau một hồi suy nghĩ, Hàn Phi phát hiện điện thoại trong khách sạn này có vấn đề rất lớn.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.