Từng cỗ thi thể bị xuyên thủng bởi đường dây điện thoại, chúng được chắp nối và chen chúc nhau, chỉ để bảo vệ vật thể bị nguyền rủa ở giữa.
Lý Họa đã nuốt mất anh trai của mình, hoàn toàn mất khống chế, không phân biệt được trước mặt là ai, trên mười ngón tay có một tầng sương mù màu đen, thứ đó dường như có thể thiêu cháy linh hồn của anh ta.
Anh ta tấn công bừa bãi, thi thể trong hố bị đập nát, thương tổn do sương mù đen gây ra thì bị vật phẩm nguyền rủa chia đều đến toàn bộ đám ma quỷ trong khách sạn.
Vào lúc Lý Họa thu hút sự chú ý của vật phẩm nguyền rủa thì Hàn Phi nhắm mắt lại và tập trung vào việc điều khiển người giấy màu máu.
Ký ức trong tâm trí Hàn Phi dần dần bị nhuộm đỏ, nỗi kinh hoàng mà người giấy phải trải qua bắt đầu ảnh hưởng đến Hàn Phi, nếu không chết nhiều lần trong nhiệm vụ của người quản lý, có lẽ bây giờ hắn đã gục ngã.
Hàng chục lần chết đi sống lại đã rèn luyện ý chí của Hàn Phi, hắn nghiến răng nghiến lợi, mặc kệ những ảo tưởng khác nhau trong đầu, để người giấy màu máu từng chút một chui vào sâu trong đống thi thể.
Mặt trước thì bị Lý Họa tấn công điên cuồng, mặt sau thì bị người giấy màu máu xâm nhập, vật phẩm nguyền rủa chôn sâu dưới lòng đất lộ ra điểm yếu lớn nhất, đó là không thể tùy ý di chuyển.
Sau khi từng cỗ thi thể bị đập nát, người giấy màu máu đã xâm nhập được vào trong đống thi thể đó.
Ở phần lõi của đống thi thể là một ông lão, thân mình héo hon, xơ xác, chằng chịt những đường dây điện thoại đỏ như máu, đôi mắt già nua vẩn đục đầy đau khổ và hối hận.
"Không phải là vật phẩm nguyền rủa mà là một người à?"
Lúc này Hàn Phi không thể dừng lại được, nếu như còn chậm trễ, Huỳnh Long sẽ mất mạng.
Mũi tên đã đưa vào cung rồi không bắn không được, cuối cùng Hàn Phi ra lệnh cho người giấy màu máu tấn công đường dây điện thoại chằng chịt trên người của ông lão.
Trong nhà mùi máu tanh bốc lên nồng nặc, người giấy với nụ cười đáng sợ trên mặt trực tiếp đâm hai tay vào ngực ông lão.
Người giấy không làm theo sự điều khiển của Hàn Phi, dường như nó bị thứ gì đó hấp dẫn nên mỉm cười ngây ngốc, hai tay như mũi dao cứa một lỗ to trên ngực.
Sau đó cơ thể nó ướt đẫm máu, nó trực tiếp nhảy vào trong lồng ngực.
Chính vào thời khắc này, toàn bộ ma quỷ trong nhà đều dừng lại một chút.
Một lúc sau, người giấy màu máu lấy ra một trái tim đang đập từ trong lồng ngực của ông lão, toàn bộ đường dây điện thoại đều cắm sâu vào trái tim, trái tim đó là ngọn nguồn của tất cả các đường dây điện thoại trong khách sạn!
Chuyển động của đám ma quỷ bị điều khiển bắt đầu chậm lại, người giấy phấn khích muốn nuốt chửng trái tim đó, Hàn Phi đã phải mất rất nhiều sức lực mới ngăn cản được nó.
Trong trái tim đầy vết thương, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của một bà cụ, bà ấy dường như là nguyền rủa mà Hàn Phi đang tìm kiếm.
"Lý Họa! Đủ rồi! Đừng đánh nữa! Kia là người của mình! Lý Tai! Mau đưa em trai anh đi!"
Hàn Phi lớn tiếng la hét, Lý Họa như trẻ trâu, vẫn còn định làm vài cái động tác khoa tay múa chân với người giấy màu máu.
Hàn Phi vừa cố gắng điều khiển người giấy, vừa cố gắng ngăn cản Lý Họa, ở cùng với đám lệ quỷ này, chỉ cần hơi không chú ý, lơ đãng một chút thôi là sẽ bị bọn chúng ngộ sát ngay.
Dưới sự thúc giục không ngừng của Hàn Phi, thân thể Lý Họa từ từ thay đổi, sương mù màu đen trên tay tản ra xung quanh, khi sương mù tan đi, quỷ hồn cao gầy xuất hiện.
Hàn Phi thở phào nhẹ nhõm khi Lý Tai xuất hiện, hắn tập trung lực chú ý muốn người giấy mang trái tim kia đến.
Thật không ngờ, chỉ cần trái tim đó khẽ chuyển động, toàn bộ đám ma quỷ bị nguyền rủa trong khách sạn đều cảm thấy đau đớn, chúng dường như được kết nối với nhau như một chỉnh thể.
"Tình hình của Huỳnh Long tương đối tồi tệ, không thể chịu được giày vò." Hàn Phi không muốn mất đi người nhân viên này, hắn nắm tay Khóc nhảy xuống hố thi thể.
"Cách phá giải nguyền rủa là tiêu diệt vật phẩm bị nguyền rủa, nhưng thứ này có thể chia đều sát thương, cho dù là bị giết, nó nhất định sẽ kéo người khác chết cùng." Khi Hàn Phi đang cau mày, ông lão xơ xác từ từ vặn cổ nhìn Hàn Phi.
"Đừng giết bà ấy, tất cả là lỗi của tôi. Tôi có thể giúp bà ấy chuộc tội."
Giọng ông lão ngắt quãng, dường như sắp bị hồn phi phách tán, bây giờ chỉ như là hồi quang phản chiếu.
"Ông giúp bà ấy chuộc tội?"
"Tôi là chủ khách sạn, tôi đã gắn bó với trái tim này hơn 40 năm rồi." Ông lão nói với giọng gần như van xin: "Chúng tôi từng kinh doanh khách sạn cùng nhau, sau đó tôi ngã bệnh và để lại cho bà ấy một mình xử lý."
"Bà ấy đâu rồi?"
"Tôi không biết nữa. Một đêm thức dậy, tôi thấy mình không ở bệnh viện mà đang ở trên con phố này. Tôi đã sợ hãi cho đến khi tìm lại được khách sạn này." Ông lão bò trên mặt đất, cố gắng đến gần trái tim kia: "Không có ai trong khách sạn vào thời điểm đó. Tôi đã ở đây kinh doanh, tôi muốn đợi bà ấy trở lại, nhưng bà ấy mãi chưa về cho đến khi tôi nhận được cuộc gọi của bà ấy vào một đêm..."
"Làm sao bà ấy có thể gọi cho ông được?"
Hàn Phi đã hiểu rõ, khi còn sống ông lão đã từng kinh doanh một khách sạn, sau đó vì bệnh mà chết trong bệnh viện.
Khi tỉnh dậy lần nữa, ông lão đã đi vào thế giới tầng sâu. Tuy nhiên tình huống của ông ấy có chút đặc biệt, sau khi vào thế giới tầng sâu vẫn lưu lại ký ức về người bạn đời và khách sạn.
"Tôi đã rất vui mừng khi nhận được cuộc gọi của bà ấy, tôi còn sợ rằng sẽ không bao giờ được nghe thấy tiếng bà ấy nữa. Tôi nói rằng tôi muốn gặp bà ấy, nhưng bà ấy bảo vẫn chưa đến lúc và để tôi đợi." Có một chút dịu dàng trong đôi mắt mờ đục của ông lão: "Tôi nghe lời và chờ đợi, nhưng tôi lại sợ một ngày nào đó bà ấy sẽ thực sự đến... Thực ra, chỉ cần cùng bà ấy gọi điện mỗi ngày thôi là đủ rồi."
"Khi chúng tôi trò chuyện về những chuyện quá khứ, luôn nói mãi mà không hết chuyện."
"Tính tình bà ấy vẫn xấu như trước, hay cằn nhằn, nhiều lúc tôi muốn cúp máy nhưng mới qua ngày thứ hai sẽ lại một mực ở bên cạnh cái điện thoại."
"Có bà ấy ở bên mỗi ngày như vậy, tôi không còn sợ hãi nữa."
"Nhưng sau đó, khi ngày càng có nhiều khách hàng vào khách sạn, bà ấy đột nhiên nói với tôi rằng bà ấy sợ hãi vì cảm thấy mình đã thay đổi. Bà ấy nghe thấy quá nhiều thứ tuyệt vọng, kinh khủng và không thể tưởng tượng được."
"Giọng của bà ấy rất khó chịu. Tôi biết bà ấy vô cùng đau đớn, vì vậy tôi muốn an ủi nhưng bà ấy lại không chịu gặp tôi."
"Cho đến một đêm rất lâu sau đó, bà ấy gọi điện và nói với tôi rằng mình sẽ đi, trong tương lai có thể sẽ không gọi được nữa."
"Cậu có thể tưởng tượng được nỗi đau của tôi không? Còn tôi không thể nào hình dung được. Tôi đã nói với bà ấy rằng tôi sẵn sàng buông bỏ mọi thứ, chỉ hy vọng có thể gặp được bà ấy."
"Ngày hôm đó bà ấy đã đồng ý, bà ấy để tôi cầm điện thoại vào tầng hầm của khách sạn."
"Đi trong tầng hầm chằng chịt các loại đường dây, tôi vẫn trò chuyện cùng bà ấy, hỏi bà ấy ở đâu? Bà ấy nói hãy quay lại..."
Những nếp nhăn trên khuôn mặt ông lão đan vào nhau, đôi mắt ông ấy trở nên ảm đạm.
"Tôi quay đầu nhìn lại và phát hiện đường dây điện thoại đã bị cắt ngắn. Giọng nói đó hoàn toàn không phát ra từ điện thoại, mà là từ trái tim tôi."
"Ngày nào tôi cũng gọi điện thoại, nhưng đến tận bây giờ chưa từng được kết nối. Tôi đã nói chuyện với hoài niệm của chính mình."
"Khi chấp niệm của một người mạnh đến một mức độ nhất định thì sẽ phát sinh thay đổi. Hoài niệm của tôi đã biến thành nguyền rủa, bám vào điện thoại trong khách sạn."
"Hoài niệm của tôi không kiểm soát được, trong lòng cũng không còn thiện ý. Tôi biết trên đời này không còn hy vọng gì nữa, giống như người bạn đời chưa từng kết nối với tôi qua điện thoại."
Ông lão nói xong thì bật khóc, ông ấy bắt đầu khóc như một đứa trẻ.
Hàn Phi không biết ông lão đã bị mắc kẹt ở đây bao lâu, có lẽ trong thế giới tầng sâu vẫn còn rất nhiều tàn hồn như ông ấy.
"Ông lão này, nói thật tôi cũng không biết trên đời còn có hy vọng hay không." Ngồi xổm trên đống thi thể, Hàn Phi yên lặng nhìn ông lão chăm chú: "Tuy nhiên, nếu thực sự không có hy vọng, thì tôi sẽ mang đến hy vọng cho mọi người."
Hắn ra hiệu cho người giấy đặt lại trái tim vào lồng ngực của ông lão: "Tôi sẽ trả lại hoài niệm và thiện ý cho ông, còn ông sẽ trả lại bằng hữu cho tôi."
Ông lão vốn đã chuẩn bị hồn phi phách tán, khi nghe Hàn Phi nói thì trên mặt lộ vẻ phức tạp.
Trái tim liên quan đến tất cả các đường dây điện thoại lại đập trong lồng ngực, ông lão che ngực và thu hồi lại toàn bộ dây điện thoại xuyên qua các thi thể, giọng nói của người chết vẫn còn lưu lại trên từng đầu dây.
"Anh ơi!"
Đom Đóm chạy đến chỗ Huỳnh Long, Huỳnh Long cơ thể gần như tiêu tán, chạm vào khuôn mặt của Đom Đóm, sau đó bò về phía Hàn Phi, con mắt duy nhất của anh ta chứa đựng sự biết ơn chưa từng có.
"Anh không cần cảm ơn tôi." Hàn Phi sử dụng năng lực Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn đỡ Huỳnh Long dậy: "Người nhà là không cần phải cảm ơn."