Đội phó Thạch lo lắng rằng Hàn Phi bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài của Minh Mỹ, đã kể ra tất cả những tội ác mà con bé đó phạm phải.
Hàn Phi nghe xong lộ ra vẻ kinh ngạc: "Một đứa trẻ có vẻ ngoài dễ thương như vậy mà lại làm ra những chuyện xấu xa đến thế ư? Khi xảy ra tội ác nó mới chỉ 6, 7 tuổi thôi mà?"
"Đừng bao giờ đánh giá thấp sự xấu xa của một người. Sở dĩ đứa trẻ này mắc bệnh về trí não là do khi còn nhỏ đã làm những chuyện khủng khiếp, cho nên sau khi lớn lên, trong giấc mộng nó sẽ luôn nhìn thấy cô bé bị mình giết." Đội phó Thạch trông nghiêm túc: "Đúng là tội phạm thì phải tuân thủ chăm sóc theo chủ nghĩa nhân đạo cơ bản, nhưng tuyệt đối không bao giờ đồng cảm với chúng. Đồng cảm với chúng chính là lần thứ hai làm tổn thương người bị chúng bạo hành và giết chết."
"Tôi hiểu rồi, vậy đứa trẻ này sẽ bị kết án bao lâu?" Hàn Phi hỏi một vấn đề mà hắn quan tâm hơn.
"Đứa trẻ này tuổi còn chưa lớn, lại thêm bệnh tâm thần, nếu muốn nó chịu trừng phạt, trước tiên nó phải nhận tội mới được."
"Có vẻ như nó cần được chữa trị càng sớm càng tốt." Hàn Phi nhìn vị bác sĩ bên cạnh: "Mũ bảo hiểm phụ trợ trị liệu mà các anh sử dụng có hữu ích không? Tôi nhớ rằng Deep Space Technology chỉ làm về trò chơi và truyền thông mà nhỉ?"
"Deep Space Technology cũng đứng đầu thế giới về phương diện khám phá trí não. Chắc hẳn cậu đã từng nghe đến trò chơi [Cuộc sống hoàn hảo] do họ phát triển phải không?"
"Tất nhiên, tôi đã nghe nói rằng nó là một trò chơi cấp quốc gia, khắp nơi đều có quảng cáo về nó."
"Mũ bảo hiểm phụ trợ trị liệu này được kết nối với bộ não cốt lõi của [Cuộc sống hoàn hảo], nó cũng là thiết bị tối tân nhất của bệnh viện chúng tôi. Nó có thể tận dụng khả năng tính toán và phân tích mạnh mẽ của bộ não cốt lõi để nắm bắt trong không phẩy mấy giây, thể hiện thế giới phức tạp và bệnh hoạn trong tâm trí bệnh nhân. Chúng tôi có thể cảm nhận được nguồn gốc của nỗi sợ hãi bên trong bệnh nhân thông qua công cụ này, sau đó đúng bệnh hốt thuốc rồi tiến hành chữa trị."
"Nói cách khác, chiếc mũ bảo hiểm phụ trợ này và trò chơi [Cuộc sống hoàn hảo] sử dụng cùng một server à?" Hàn Phi không hiểu những thứ này, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.
"Không có liên quan gì đến server cả. Tất cả các sản phẩm do Deep Space Technology phát hành ở giai đoạn này đều dựa trên AI thế hệ thứ tám mà họ đang thử nghiệm. Đây chính là điểm mạnh cốt lõi của công ty họ. Nếu cậu muốn sử dụng các sản phẩm tối tân nhất của họ thì phải kết nối với AI thế hệ thứ tám, có thể coi là độc quyền.” Bác sĩ mặc áo choàng trắng rất kiên nhẫn giải thích.
"Anh không phải là chuyên gia tâm lý học hay sao? Sao anh biết nhiều về Deep Space Technology vậy?" Đầu óc Hàn Phi rất nhanh nhạy, hắn đã trải qua không ít chuyện đan xen nhau, nhất định phải thận trọng, dù sao thì cũng có một số trùng hợp có thể gây chết người.
"Thời thế đang thay đổi, khoa học kỹ thuật có thể giúp chúng ta nhìn nhận bản thân tốt hơn. Nó là thứ phù hợp để đưa vào bất kỳ ngành công nghiệp nào."
"Anh hùng thường có cùng quan điểm, bác sĩ, tôi còn chưa biết tên của anh?" Hàn Phi nhớ đến thầy của Lệ Tuyết đã từng đặc biệt nhắc nhở hắn phải chú ý đến hai nghề giáo viên và bác sĩ.
"Tôi họ Hồ, tên là Hồ Vi."
Sau khi ra khỏi trại tạm giam, hơn 11 giờ đêm Hàn Phi mới về đến nhà.
Hắn ăn tạm vài thứ, kết nối các loại đường dây khác nhau rồi sau đó đội chiếc mũ bảo hiểm chơi game vào.
Màu máu đổ xuống, bao trùm mọi thứ, thế giới trong mắt Hàn Phi thay đổi...
Ngay sau khi âm thanh của hệ thống nhắc đăng nhập trò chơi biến mất, cơ thể của Hàn Phi đã bị kéo ngã xuống đất.
Hắn mở mắt ra và lại cảm thấy lạnh như băng ở trên mặt.
Nhìn xuống, hắn thấy miệng mình bị che bởi một đôi bàn tay trắng bệch.
Sau gáy nổi da gà, Hàn Phi chậm rãi vặn cổ mới phát hiện Ngụy Hữu Phúc đang ở sau lưng.
Trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, Hàn Phi chỉ tay về phía cánh cửa đang đóng chặt, muốn biểu đạt là có thứ gì đó đang lảng vảng ở ngoài cửa à?
Ngụy Hữu Phúc dường như không hiểu ý của Hàn Phi, nhưng từ từ buông tay ra, ra hiệu cho Hàn Phi tuyệt đối không được mở miệng nói chuyện.
Xung quanh trầm mặc và vắng lặng, không chỉ căn hộ ma ám 1044 mà toàn bộ cư xá Hạnh Phúc đều hoàn toàn tĩnh mịch, không có bất kỳ một tiếng động nào.
Phải mất mười phút sau, Ngụy Hữu Phúc mới chậm rãi đứng dậy, anh ấy nhìn ra ngoài theo khe hở trên tấm ván gỗ của cửa sổ.
Tiếng ca của một người phụ nữ đột nhiên vang lên trong cư xá Hạnh Phúc vốn tĩnh mịch, đó là một bài đồng dao cổ quái, mang theo giai điệu quỷ dị, dường như đang từ từ đến gần tòa nhà Block 1!
Lúc nghe thấy tiếng ca, nội tâm Hàn Phi lo lắng đến cực điểm, hắn lặng lẽ thu hồi lại chiếc nhẫn của người chủ nhà vào trong ô vật phẩm, nằm yên dưới cửa sổ không dám nhúc nhích.
Hàn Phi đã từng nghe thấy tiếng ca này bên cạnh cửa hàng tiện lợi, nếu như không thể rời khỏi trò chơi thì hắn đã tiêu đời rồi.
Chính vì tiếp xúc gần nên hắn mới càng có thể hiểu rõ sự kinh khủng của đối phương như thế nào.
"Cái thứ không thể diễn tả được bằng lời này làm sao lại có thể chạy vào cư xá Hạnh Phúc được nhỉ?"
Tiếng ca truyền từ xa đến gần, thậm chí ở một khoảnh khắc nào đó nó còn văng vẳng bên cạnh cửa sổ của căn hộ ma ám, mà đây chính là tầng bốn.
Cố che miệng lại, Hàn Phi và Ngụy Hữu Phúc ngồi cùng nhau, hắn cố gắng giao tiếp bằng mắt với Hữu Phúc, nhưng anh ấy chỉ khẽ lắc đầu, không dám làm bất kỳ một động tác dư thừa nào.
Tiếng ca vẫn chưa biến mất, điều kinh hoàng nhất là sau mười phút, nó thậm chí còn xuất hiện ở hành lang của tòa nhà Block 1.
Đèn được kích hoạt bằng âm thanh lần lượt sáng lên, trái tim Hàn Phi cũng nhảy nhót theo.
"Bành!"
Cửa một căn phòng nào đó trên tầng hai bị mở ra, sau đó tiếng mở cửa không ngừng vang lên từ hành lang!
Từng tầng từng tầng một, tiếng ca rất nhanh lên đến tầng thứ tư!
"Bành! Bành!"
Cửa phòng 1041 và 1042 đã bị mở, cửa chống trộm đập vào tường một cách nặng nề, sau đó tiếng ca lại vang lên ở tầng cao hơn.
Khi cửa phòng 1041 mở ra, Hàn Phi đã hoàn toàn nín thở, bịt chặt mũi miệng, không dám phát ra tiếng động.
Tiếng mở cửa không ngừng phát ra từ tòa nhà, trừ âm thanh này và tiếng ca ra, không còn một âm thanh nào khác, toàn bộ thế giới đều yên lặng đến mức trầm mặc.
Tiếng ca rất nhanh lại từ tầng cao nhất đi xuống, khi đi qua tầng bốn, cửa phòng 1043 cũng bị mở ra.
Gần trong gang tấc!
Tiếng ca dần dần yếu đi, cuối cùng thì biến mất, hoàn toàn không nghe thấy nữa.
Ngồi co quắp trên mặt đất, Hàn Phi phát hiện quần áo của mình đã thấm ướt mồ hôi lạnh, giống như vừa mới vớt lên khỏi mặt nước.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ Hàn Phi, Ngụy Hữu Phúc lấy ra giấy bút đã chuẩn bị sẵn, viết một câu đưa cho hắn, đừng nói chuyện, cẩn thận lại quay trở lại.
Ngụy Hữu Phúc không dám thêm chủ ngữ vào câu nói trên tờ giấy, nhưng Hàn Phi đã biết anh ấy muốn biểu đạt điều gì, hắn nhẹ gật đầu.
Sau nửa giờ, tiếng ca hoàn toàn biến mất, trên đường phố bắt đầu xuất hiện đủ loại âm thanh quỷ dị, Ngụy Hữu Phúc từ trên mặt đất đứng dậy.
Anh ấy đặt tay lên ngực mình, nhẹ nhàng nói: "Không sao rồi, mọi người ra ngoài đi."
Vừa dứt lời, một đôi cánh tay xuất hiện phía sau Ngụy Hữu Phúc, từng nạn nhân của vụ án chặt thây ghép xác xuất hiện, họ dùng cơ thể của mình để bảo vệ tiểu Bát ở tận cùng bên trong.
"Lại tránh thoát được một kiếp, anh không biết liệu lần sau chúng ta có gặp may mắn như vậy nữa không." Vẻ mặt của Ngụy Hữu Phúc rất tệ, anh ấy mở cửa chống trộm của căn hộ ma ám, ngoại trừ căn hộ 1044 trên tầng bốn, tất cả các cửa của ba phòng còn lại đều bị mở.
“Thứ đó sẽ lại chạy đến cư xá nữa sao?” Hàn Phi trì hoãn rất lâu mới mở miệng nói ra.
"Đây là lần đầu tiên." Ngụy Hữu Phúc cũng rất nghi hoặc: "Khi người quản lý tiền nhiệm còn ở đây, tiếng ca đã xuất hiện bên ngoài cư xá, nhưng nó chưa bao giờ xâm nhập vào trong cả."
"Lần đầu tiên? Thế mà em đã gặp phải rồi." Hàn Phi dựa vào tường nhìn hành lang bên ngoài: "Dường như nó đang tìm kiếm thứ gì đó?"
"Có lẽ nó đang tìm tiểu Bát. Người quản lý tiền nhiệm từng nói nạn nhân thứ tám là một chiếc chìa khóa. Nếu có tiểu Bát thì sẽ có khả năng rời khỏi nơi này."