Sau khi nghĩ rằng mình đã từng làm rất nhiều nhiệm vụ ẩn trong Tòa nhà Block 1, Hàn Phi đột nhiên cảm thấy rằng bản đồ ẩn xuất hiện trên đường phố cũng không có gì là đặc biệt khó hiểu.
Lắc lắc đàn tế trong tay, Hàn Phi hy vọng có thể lắc ra một hồn ma, nhưng đáng tiếc đàn tế không có lấy một tiếng động.
Chậm rãi ngồi xổm xuống, Hàn Phi theo thói quen dựa lưng vào bức tường bên cạnh, khom người xuống, dường như làm như vậy sẽ khiến hắn an tâm hơn.
Cất thẻ giáo viên trong túi, hắn tiến vào bản đồ ẩn ngay khi vừa bước lên vỉa hè bên kia đường, hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, hiện tại người đã ở bên trong trường học.
Lấy thẻ giáo viên ra, Hàn Phi phát hiện không biết ảnh của chính mình xuất hiện trên thẻ từ khi nào nữa, còn là một tấm ảnh đen trắng rất có nghệ thuật ở thế giới địa phủ này.
"Mình có thể quit game bất cứ lúc nào, đây chính là con át chủ bài. Trước tiên việc cấp bách là phải xác định vị trí của mình đã."
Không dám ở yên một chỗ trong thời gian dài, Hàn Phi nhanh chóng bình tĩnh trở lại sau khi trải qua sự bối rối ban đầu.
Thẻ giáo viên của người quản lý tòa nhà dường như đã được xử lý, cầm tấm thẻ này là sẽ trực tiếp được đưa đến một nơi nhất định sau khi vào bản đồ ẩn.
"Người quản lý tiền nhiệm đặt tất cả hy vọng vào mình. Ông ấy nhất định sẽ không làm hại mình. Tấm thẻ giáo viên này có phải sẽ đưa mình đến nơi gần nhất với mảnh ký ức của ông ấy không?"
Hàn Phi càng nghĩ lại càng cảm thấy rất có khả năng, tuy rằng ký ức của người quản lý đã tan tành, nhưng những ký ức đó rốt cuộc đã từng thuộc về cùng một người, có cùng mục tiêu và chấp niệm.
Tuy nhiên, tiền đề của tất cả những điều này là thực sự có một số mảnh ký ức về người quản lý được cất giấu ở trong trường.
Hàn Phi cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh, chiếc giường đơn giản dị, chiếc bàn gỗ sơn vàng, trên bàn có những cuốn sổ ghi chép, một túi hoa quả và mấy cái bút.
Căn phòng rất nhỏ, với các báo cáo công việc được treo nghiêng trên tường, và một số nồi điện, máy sấy tóc chất thành đống lộn xộn ở góc tường, tất cả đều phủ đầy bụi.
Mở ngăn kéo ra, bên trong có rất nhiều thư cảm ơn, tất cả đều chưa mở.
"Hình như mình đang ở trong phòng giáo viên quản nhiệm của trường. Chẳng lẽ mảnh ký ức của người quản lý được cất giấu trong tòa nhà ký túc xá ư?" Hàn Phi kiểm tra danh sách, điều kỳ lạ là nó vừa có cả tên của nam sinh và vừa có cả tên của nữ sinh: "Tên đăng ký ở ký túc xá tầng một và tầng hai đều là nam, ở tầng ba và tầng bốn đều là nữ. Ngôi trường này chỉ có một ký túc xá thôi à?"
Hàn Phi đã tìm kiếm thông tin về trường Học viện tư thục Ích Dân trong hiện thực, nhưng có rất ít thông tin hữu ích, hắn chỉ biết rằng ngôi trường này dưới danh nghĩa là trường học viện tư thục, thực tế thì chất lượng rất kém và cách quản lý thì vô cùng hỗn loạn.
Không vội vàng rời khỏi phòng, trí nhớ hiện tại của Hàn Phi rất không bình thường, hắn cầm quyển sổ đọc đi đọc lại mấy lần, đại khái nhớ kỹ tên của học sinh từng phòng.
Đặt cuốn sổ xuống, hắn nhìn những bức thư cảm ơn trong ngăn kéo một lần nữa.
"Có thể nhận được nhiều thư cảm ơn như vậy, vị giáo viên quản nhiệm này hẳn là được rất nhiều học sinh yêu mến…" Sau khi mở phong thư, vẻ mặt của Hàn Phi thay đổi khi nhìn thấy nội dung bên trong.
Tấm thiệp rất dễ thương bị người ta dùng bút đỏ viết lên mấy chữ — Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi!
Người viết những dòng chữ này dường như đã dùng lực quá mạnh, khiến cây bút xuyên qua cả giấy viết thư.
Trên thư cảm ơn không có chữ ký, Hàn Phi lại mở ra mấy bức thư khác, nguyền rủa trên giấy càng ngày càng hung ác.
"Nét chữ không hoàn toàn giống nhau. Hình như là do những đứa trẻ khác nhau đưa cho giáo viên quản nhiệm."
Chỉ cần nhìn dòng chữ, Hàn Phi có thể cảm nhận được ác ý của người viết: "Người giáo viên này rốt cuộc đã làm gì bọn chúng?"
Vốn dĩ cảnh tượng này rất bình thường, thậm chí có chút ấm áp, nhưng bây giờ Hàn Phi lại chỉ cảm thấy ớn lạnh.
Hắn để lại thư cảm ơn và nhìn vào túi hoa quả trên bàn.
Hàn Phi cầm một quả chuối lên và nhìn đi nhìn lại, hắn phát hiện một lỗ kim rất nhỏ ngay phía trên quả chuối.
Hắn bóc vỏ ra thì không thấy vấn đề gì, nhưng khi bẻ đôi thì lại phát hiện có một cây kim đã được cắm vào quả chuối!
Đầu kim hướng lên trên, nếu chẳng may có ai cắn một miếng, cây kim đó có thể đâm thủng hàm trên của người đó.
"Đây quả thật là quá hung ác mà."
Da đầu tê dại, Hàn Phi không dám lộn xộn, hắn cầm túi trái cây ngồi trên giường đơn.
Nhưng khi tay vừa chạm vào giường, hắn lại lập tức đứng lên.
Khẽ cau mày, Hàn Phi phát hiện trong chăn còn lưu lại hơi ấm, hình như có người đã nằm trên chiếc giường này cách đây không lâu.
"Bình thường phòng của giáo viên quản nhiệm sẽ có chìa khóa dự phòng cho từng phòng ký túc xá, nhưng trong phòng này lại không có. Có vẻ như là có người vừa cầm chìa khóa rời đi cách đây vài phút."
Sau khi tính toán thời gian, Hàn Phi cảm thấy người kia có khả năng sẽ sớm trở lại.
Lặng lẽ đi đến cạnh cửa sổ, Hàn Phi nhìn ra bên ngoài.
Qua cửa sổ có thể trực tiếp nhìn thấy hành lang bên ngoài, hành lang tối đen như mực không có bóng dáng bất kỳ ai, vô cùng bức bối.
"Ở hai bên trái và phải của ký túc xá đều có một cái cầu thang. Ở góc cầu thang bên trái có vẻ là nhà vệ sinh và nơi tắm rửa của học sinh..."
Hàn Phi còn đang quan sát thì chợt nghe thấy tiếng bước chân từ trong tòa nhà truyền đến.
"Giáo viên quản nhiệm đã quay lại rồi à?"
Tiếng bước chân là từ cầu thang bên phải, không còn thời gian nữa rồi.
Hàn Phi lấy ra cây kim từ trong quả chuối, dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa phòng, chạy tới cầu thang bên trái.
"Quả chuối bị gãy, người giáo viên chắc chắn sẽ biết có người vào phòng! Trốn trong toilet không an toàn, phải tìm cách rời khỏi tòa nhà này!"
Vào thời khắc mấu chốt, đầu óc của Hàn Phi rất rõ ràng.
Kế hoạch của hắn rất tốt nhưng không thể theo kịp tình huống phát sinh. Khi hắn bước đến cầu thang bên trái, lại có một tiếng bước chân khác vang lên ở hành lang bên trái.
Tiếng bước chân của hai người không giống nhau, bước chân ở hành lang bên phải đều đặn và mạnh mẽ, như thể đang nói với những người trong tòa nhà rằng gã đang đi tuần tra; Tiếng bước chân ở bên trái thì rất nhẹ nhàng, giống như đang đi kiễng chân, nếu khoảng cách không gần lắm thì hoàn toàn không thể nghe thấy.
Hàn Phi tạm thời còn chưa muốn để lộ sự tồn tại của mình, nhưng lúc này trốn vào nhà vệ sinh thì cũng đã muộn, tiếng bước chân ở bên phải vang lên trên hành lang, khoảng cách càng ngày càng gần.
Không có nơi nào an toàn để trốn cả, Hàn Phi đành phải trốn vào sau cánh cửa hành lang.
Kí túc xá này có thể là do nam và nữ cùng sống trong một tòa nhà nên trong hành lang mỗi một tầng đều được lắp đặt cửa gỗ thoát hiểm để ngăn không cho học sinh chạy lung tung trên các tầng khác nhau.
Tiếng bước chân đến gần, Hàn Phi liền trốn ở sau cánh cửa tối om, nếu lúc này đột nhiên có người mở cửa, phỏng chừng hai bên đều bị dọa sợ chết khiếp.
Nín thở, Hàn Phi không dám quit game ở một nơi như này, bởi vì một khi đã quit game, lần sau vẫn sẽ xuất hiện ở sau cánh cửa, như vậy quá nguy hiểm.
Tiếng bước chân đều đặn ở hành lang bên phải từ từ biến mất, người nọ mở cửa phòng quản nhiệm đi vào.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng ở hành lang bên trái cách Hàn Phi càng ngày càng gần, cuối cùng biến mất ở ngay bên cạnh hắn.
"Người kia sao lại dừng bên cạnh mình?" Hàn Phi núp sau cánh cửa không nhúc nhích, một lúc sau liền nghe thấy giọng nói của một nam sinh.
"Quái lạ, hôm nay cô quản nhiệm không ăn hoa quả sao?"