Vào lúc thằng nhóc vừa đi, Hàn Phi nhẹ nhàng đẩy cửa thoát hiểm ra một chút và nhìn thấy bóng lưng của nó.
Người kia đang mặc đồng phục của trường Học viện tư thục Ích Dân, nhưng bộ đồng phục quá rộng và cảm giác không được vừa vặn.
Sau khi thằng nhóc chạy đi, cửa phòng giáo viên quản nhiệm bên cạnh bị đẩy ra, tiếng bước chân trầm ổn và mạnh mẽ vang lên, người giáo viên cũng cầm đèn pin bước lên tầng.
"Có thể là đã xảy ra án mạng rồi. Nơi này cảm giác lộn xộn hơn nhiều so với cư xá Hạnh Phúc nhỉ." Hàn Phi sắp xếp lại các thông tin mà hắn nhìn thấy: "Đứa nhỏ vừa đứng cách mình một cánh cửa chắc là người đã nhét kim vào hoa quả. Những lá thư cảm ơn kia chắc cũng có liên quan đến nó."
"Khi tiếng hét vang lên, nó không hề ngạc nhiên, lại còn nói tại sao ba người kia lại chạy ra ngoài. Xem ra nó biết rõ ai là hung thủ."
"Từ thông tin mà bây giờ mình đang biết, có ít nhất bốn tên tiểu tử lòng mang ác niệm trong tòa nhà, và bốn người bọn chúng có quen biết nhau."
Sau khi giáo viên quản nhiệm đi khỏi, Hàn Phi từ sau cánh cửa bước ra, đeo lại chiếc nhẫn của người chủ nhà rồi đi lên tầng.
Mặc dù ký túc xá này chỉ có bốn tầng, nhưng mỗi tầng đều có rất nhiều phòng, có điều là tất cả các phòng đều âm u đầy tử khí, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Lặng lẽ đi tới góc rẽ của tầng ba và tầng bốn, Hàn Phi mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói truyền ra từ tầng trên.
"Mình chỉ giết có một người. Tại sao hiện tại lại có thi thể khắp nơi trong tòa nhà nhỉ?"
Giọng một người phụ nữ trung niên vọng ra từ cửa thoát hiểm tầng bốn, bà ta lôi một bộ nữ thi ra khỏi phòng 401.
Phần bụng của thi thể khô quắt một cách dị thường, như thể hai lớp da dính vào nhau vậy, mọi thứ trong bụng dường như đã bị móc rỗng.
Sức lực của giáo viên quản nhiệm vô cùng mạnh, bà ta quấn nữ thi bằng một tấm ga trải giường, sau đó ôm thi thể đi xuống tầng dưới.
Hàn Phi phản ứng rất nhanh, hắn rất dứt khoát lui về phía hành lang tầng ba.
Chìa khóa trong túi va vào nhau, mỗi bước đi của người giáo viên đều phát ra tiếng động nhẹ, bà ta ôm thi thể, không đi vào hành lang tầng ba mà đi thẳng xuống tầng dưới.
Sau khi giáo viên quản nhiệm rời đi, Hàn Phi đi lên tầng bốn.
"Cửa phòng 401 gần hành lang bên trái đang mở, cửa nhà vệ sinh bên cạnh cũng mở. Có người bị giết hại khi đi vệ sinh lúc nửa đêm à? Toàn bộ người trong phòng đi đâu hết rồi?"
Hàn Phi cả gan bước vào phòng 401. Thoạt nhìn, đây là một căn phòng rất bình thường, bên trong không có ai cả.
Căn phòng không lớn bày nhiều vật dụng khác nhau, Hàn Phi không dám ở quá lâu, liền vội vàng đi tìm đồ vật hữu dụng.
Nữ sinh giường số 1 tên là Thu Đào, dưới gối của nó giấu một tập thơ liên quan đến tình yêu, một vài trang của tập thơ đã bị xé ra.
Cô bé này có vẻ như đang quan hệ yêu đương với ai đó, lại còn viết mấy chữ khá mập mờ ở khoảng trống mặt sau của tập thơ.
"Viết thư tình trên sách à? Nó không sợ bị giáo viên nhìn thấy sao? Hay là cố ý muốn để giáo viên ngữ văn nhìn thấy?"
Thời gian có hạn, Hàn Phi lại nhìn chiếc giường số 2.
Cuốn sách đang mở trên giường 2 có viết tên của một nữ sinh – Vu Oánh Oánh. Cô bé này là một fan cuồng idol, điều kiện gia đình hẳn là tương đối tốt. Quần áo vứt trên giường rõ ràng là cao cấp hơn so với những người bạn cùng phòng khác.
Cô bé giường số 3 tên là Vương Tuệ. Nó có hai đôi giày thể thao đặt bên cạnh giường và trong cặp sách là giấy nghỉ phép do đội thể thao của trường cấp. Có vẻ như cô bé này sẽ theo con đường năng khiếu thể thao trong tương lai.
Cuối cùng Hàn Phi đi đến giường số 4, mở màn ra, hắn lập tức nhận thấy có điều không ổn.
Ga trải giường nhăn nhúm, chăn chiếu thì lộn xộn, có vẻ như có một chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp vừa xảy ra ở đây.
"Nữ sinh vừa được giáo viên quản nhiệm mang đi là ở giường số 4 à? Nhưng tại sao cô bé lại trở nên như vậy? Trên bụng không hề có vết thương, nhưng bên trong dường như đã hoàn toàn bị móc rỗng. Lẽ nào trong phòng này có quỷ?"
Quay đầu nhìn xung quanh, Hàn Phi còn chưa kịp quan sát kĩ thì đã nghe thấy giọng nói của đứa trẻ kia ngoài hành lang.
"Tao đã lên kế hoạch rồi, ba người chúng mày sao lại tới đây làm loạn hả!"
"Chúng tao chỉ làm những gì chúng tao muốn, mày thực sự cho rằng mày là đại ca chắc?"
"Đừng ồn ào, đừng có ồn ào nữa, chẳng phải trước sau gì chúng nó cũng đều phải chết hay sao."
Âm thanh ngoài cửa càng ngày càng gần, lúc này Hàn Phi mới đi ra ngoài thì không kịp nữa rồi.
Hắn liếc nhìn xung quanh, sau đó lật ga trải giường lên và trốn dưới gầm giường số 4.
Nín thở, Hàn Phi dời tầm mắt về phía cửa phòng, nhưng mới được một nửa thì cả người toát mồ hôi lạnh.
Hắn nhìn thấy một khuôn mặt của nữ sinh dưới gầm giường số 1!
Tóc đen xõa xuống đất, nữ sinh bị trói ở dưới ván giường, hai mắt trợn tròn, có vẻ như là chết không nhắm mắt.
Nghiến răng nghiến lợi, Hàn Phi cố gắng không phát ra tiếng kêu.
Một lúc sau, có người bước vào phòng ký túc xá nữ 401.
Người kia đi một đôi giày thể thao màu trắng sạch sẽ và ngồi trên giường số 1.
"Bây giờ cả bốn nữ sinh trong phòng này đều đã bị giết, bí mật của thầy Mã sẽ không bao giờ bị tiết lộ."
"Ông ta thực sự là cầm thú, chấp nhận lời tỏ tình của Thu Đào rồi thì thôi đi, lại còn không buông tha cho Sơ Hạ nữa."
"Tao thật cũng muốn giết chết luôn thầy Mã đi."
"Ngậm mấy cái miệng thúi của chúng mày lại đi! Đó là ba của chúng ta đấy!" Giọng thằng bé bỗng trở nên to hơn: "Còn có một người khác biết được bí mật này. Khi ba lừa Sơ Hạ vào phòng thể dục, có người đã trốn ở đằng sau đống dụng cụ, sau đó kẻ đó đã trốn thoát được qua cửa sổ."
"Trong trường nhiều người như vậy, ai mà biết kẻ nghe lén kia là ai? Chúng ta cũng không thể giết chết được toàn bộ người trong trường để bảo vệ thầy Mã đúng không?"
"Giết cả trường rất khó. Tại sao chúng ta không thay đổi suy nghĩ, tìm cách giết luôn thầy Mã đi?"
"Mày có thể giết được ông ta không?"
"Ba người chúng mày câm miệng lại hết đi!" Thằng bé hung hãn nói: "Tiếp theo tao sẽ lo liệu mọi thứ."
"Tại sao chúng tao phải nghe lời mày chứ?"
"Bốn người trong bào thai duy chỉ có mày sống sót. Mày đã hút hết sinh khí, khiến ba người bọn tao bị chết lưu. Bây giờ lại còn bắt bọn tao phải nghe mày nữa à?"
"Mày có tin bọn tao giết chết mày không?"
"Chúng mày uy hiếp tao đấy à?" Thằng bé có chút tức giận nhưng cũng không có trở mặt: "Một mình tao thật sự không đủ sức... Hay là như vậy đi, tao đưa cho chúng mày tất cả những đồ vật cũ mà tao tìm được trong trường học trước kia, trên đó vẫn còn khí tức mà chúng mày yêu thích."
“Vậy mày muốn chúng tao làm gì?” Ba giọng nói kia rõ ràng là đã bị dao động.
"Chúng mày rời khỏi thân thể của tao và ở lại phòng 401 này. Đừng đi đâu cả!" Thằng bé nói xong thì mở khóa cặp sách: "Nếu chúng mày đồng ý thì toàn bộ đồ vật trong cái cặp này sẽ là của chúng mày hết."
Khi khóa của cặp sách được mở ra, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống, chiếc nhẫn trên tay Hàn Phi cũng tỏa ra từng cơn ớn lạnh.
Nhưng điều khiến Hàn Phi ngạc nhiên chính là trong sự lạnh lẽo kia còn có một cảm giác râm ran, hắn nhìn ngón tay thì phát hiện bóng đen mà Từ Cầm nuôi dưỡng đang nằm trên chiếc nhẫn của người chủ nhà, nó có vẻ rất thích thú với sự lạnh lẽo tỏa ra từ chiếc nhẫn.
"Thứ này cũng vào bản đồ ẩn cùng mình được à?"
Khóc và Lý Tai đã bị chặn ở phía ngoài trường học vì họ không có thẻ của Học viện tư thục Ích Dân. Tuy nhiên, lá chắn của Học viện tư thục Ích Dân dường như chỉ nhằm vào lệ quỷ và oán niệm.
Cái vật nhỏ bé này của Từ Cầm thì không thuộc về ma quỷ, cũng không thuộc về sinh mệnh, nó rất đặc biệt, sự tồn tại của nó dường như là một lỗ hổng.
Bóng đen trên ngón tay rất muốn có được âm khí tỏa ra từ đồ vật bên ngoài, Hàn Phi có thể cảm nhận được cảm giác đói khát từ nó, nhưng lúc này Hàn Phi cũng bất lực.
Hắn từng thu được thông tin từ một nữ sinh chạy vào cư xá Hạnh Phúc, có một học sinh bên trong trường Học viện tư thục Ích Dân là một con quỷ vô cùng kinh khủng, học sinh đó đã làm thay đổi ngôi trường.
Hàn Phi cảm thấy thằng nhóc trước mặt có lẽ là con quỷ học sinh đặc biệt nhất trường, hắn không thể không cẩn thận, cho dù thực sự muốn ra tay thì cũng phải đợi nó đi đã.
Thằng bé ngồi trên giường số 1 đã hoàn thành giao dịch với ba giọng nói còn lại, nó bỏ lại cặp sách và rời khỏi phòng 401.
Sau khi nó đi khỏi, trong phòng xuất hiện ba bóng đen, bọn chúng duy trì hình dạng của đứa trẻ và bắt đầu tranh nhau vật dụng trong cặp sách.
"Thằng bé để ba bóng đen canh giữ trong phòng 401, điều này rất bất lợi cho mình. Nếu cứ tiếp tục trốn ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ bị chúng phát hiện." Nếu không phải bất đắc dĩ Hàn Phi sẽ không off game: "Mình phải chạy ra khỏi phòng và tìm một nơi khác quit game, như vậy lần sau đăng nhập vào game mới an toàn được."
Cơ bắp kéo căng, Hàn Phi đang quan sát căn phòng, đang tìm cơ hội thì một chiếc kính mắt cũ nát rơi xuống sàn.
Ba bóng đen đang tranh giành đồ trong cặp sách và vô tình làm rơi một chiếc kính.
Chiếc kính trông rất tồi tàn, dính đầy máu và toát ra âm khí dày đặc.
"Chúng ta sẽ chia đều nha?"
"Được đấy."
"Tao cũng đồng ý." Một trong số ba bóng đen cúi xuống, nó đưa tay ra định nhặt kính, nhưng đột nhiên cảm giác có điều gì đó không đúng.
Nó từ từ quay đầu lại và nhìn xuống gầm giường số 4, có một khuôn mặt đàn ông đang nhìn nó!
"Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn!"
Dùng hết khí lực, Hàn Phi dùng chân đá vào bóng đen kia!
Hắn sử dụng năng lực Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn để ra sức đánh vào bí mật của linh hồn!
Cũng tại Hàn Phi không có lựa chọn nào khác, chơi game cho đến bây giờ mà hắn vẫn thụ động.
Hiện tại để đối phó với ma quỷ, hắn chỉ có thể sử dụng năng lực phụ trợ để tấn công.
Nâng ván giường lên, Hàn Phi giật lấy cặp sách trong tay bóng đen, sợi tơ từ đầu ngón tay thì cuốn lấy mắt kính trên sàn.
Ba bóng đen kia còn chưa kịp phản ứng gì, hắn đã ôm chặt cặp sách và lao được một đoạn rất dài!