Thử một cái, phát hiện lấy cường độ gen mình bây giờ, tựa hồ đã có thể cưỡng ép gỡ được còng tay này ra.
Nhưng hắn đương nhiên không có làm như thế.
Hắn chỉ là có chút hiếu kì. . . Mình mang theo còng tay này, tắm rửa kiểu gì?
Hắn quan sát hết thảy xung quanh.
Đây chính là bệnh viện tâm thần bình thường thôi.
Chỉ bất quá, phòng bệnh của hắn được xây dựng tại chỗ sâu nhất trong bệnh viện, ra phòng bệnh, đi lại trên hành lang, cũng không có gặp ai.
"Phòng bệnh của ta là là số 001.",
"Cửa đối diện là số 002."
"Hình như bệnh viện tâm thần Lục Đằng này, hết thảy có hai gian phòng đặc chế?"
Lý Hiên quan sát rất cẩn thận.
Hắn có chút hiếu kì, phòng bệnh số 002 giam giữ là ai.
Nhưng hắn thật đúng là không hề có suy nghĩ sẽ là Tô Phi Nhi. . .
Rất nhanh, phía trước có một tiểu nữ nhân mặc đồng phục y tá nghênh đón, đeo mắt kính, không cao lắm, nhưng dáng vóc ngược lại là đẹp mắt.
"Tiểu Hiên, nhớ tỷ tỷ sao?"
Tiểu hộ sĩ đi vào trước mặt Hạ Dạ, gật đầu với Hạ Dạ, sau đó nhìn Lý Hiên một chút.
Lý Hiên mặt không biểu tình nhìn nàng.
Nữ nhân này là ai vậy?
"Vẫn cao ngạo như vậy. .. Nhưng cũng vẫn đẹp trai như vậy."
Tiểu hộ sĩ che miệng cười khẽ, mặt trứng ngỗng xinh đẹp, làm cho người ta một loại cảm giác ôn nhu, nhưng đôi mắt cũng rất câu người.
"Ôn nhu, ngươi ưa thích soái ca như thế, không bằng tìm bạn trai đi."
Hạ Dạ ở một bên trêu ghẹo nói.
"Hạ Dạ tỷ, ta đây chỉ là thưởng thức thôi."
Tiểu hộ sĩ cười khanh khách: "Bạn trai cái gì, không thích hợp với ta. Đi thôi tiểu Hiên, dẫn ngươi đi tắm rửa sạch sẽ."
? ? ?
Cuối cùng Lý Hiên biết rõ tiểu hộ sĩ là làm cái gì!
Lại là tắm rửa cho hắn?
Rất nhanh. . .
Tiểu hộ sĩ dẫn hắn đi vào một phòng tắm chuyên dụng!
"Còn có phòng tắm chuyên dụng?"
"Còn hào nhoáng như thế?"
"Bệnh viện tâm thần lại có đãi ngộ tốt như vậy?"
Lý Hiên hít vào một ngụm khí lạnh!
Hắn mang theo còng tay, nghe bên ngoài, hình như Hạ Dạ đang trò chuyện với người khác.
Lúc đầu, hắn cũng không biết mình ở cái thế giới này, đến tột cùng là thân phận gì.
Nhưng là lần này.
Tựa hồ Hạ Dạ là đang gọi điện thoại, báo cáo tình huống.
Dù có tiếng nước "Ào ào", nhưng Lý Hiên cũng có thể rõ ràng nghe được đại bộ phận nội dung. . .
Nguyên lai!
Mặc dù Lý Hiên được xưng là "Bệnh nhân tâm thần nguy hiểm nhất trong lịch sử", nhưng thượng tầng thành phố S tựa hồ rất coi trọng hắn.
Bởi vì hắn đã từng biểu hiện ra một chút năng lực khác hẳn với thường nhân, cho nên muốn nghiên cứu hắn!
Đáng tiếc, đoạn thời gian gần đây, hình như Lý Hiên vẫn luôn không có gì dị thường.
Thế là liền bị giam trong bệnh viện tâm thần Lục Đằng.
Phía trên cũng dần dần quên đi sự tồn tại của hắn, chỉ phái Hạ Dạ đến trông giữ hắn.
Bất quá, đãi ngộ của hắn xác thực rất không tệ.
Trừ bỏ thời điểm bị nhốt trong phòng bệnh, thật sự là có chút đơn điệu buồn tẻ không thú vị, sinh hoạt hàng ngày cũng rất hoàn mỹ, thậm chí. . .
Tiểu hộ sĩ Diệp Ôn Nhu, đều là chuyên môn phái tới chiếu cố hắn!
"Nguyên bản ta còn tưởng rằng ta là bị cầm tù gian khổ."
"Kết quả vậy mà thoải mái như thế?"
Lý Hiên kinh ngạc.
Vậy mà mình còn muốn phí hết tâm tư muốn chạy đi?
"Không đúng."
"Thành phố S nhốt ta tại nơi này, là vì có thể nghiên cứu ta."
"Nếu như không có biện pháp chạy đi, đến thời điểm chẳng phải là mặc người chém giết?"
Lý Hiên âm thầm quyết định.
Tuyệt không thể bị ôn nhu hương mê tâm hồn!
Những người này, đều là địch nhân!
Hắn chẳng những muốn chạy trốn ra ngoài.
Còn phải chạy bằng tốc độ nhanh nhất, tuyệt đối không thể để bị người lại bắt lấy!
Đối với tình huống sau khi chạy, Lý Hiên cũng không lo lắng.
Hiện tại có tồn tại trò chơi sinh tồn, chỉ cần hắn vẫn luôn ghép đôi trong trò chơi sinh tồn, thì người khác căn bản là đừng nghĩ bắt được hắn.
"Bất quá. . . Đến tột cùng là ta có năng lực gì nhỉ?"
"Lại khiến người ta coi trọng ta như vậy?"
Lý Hiên trăm mối vẫn không có cách giải!
Hắn nhạy cảm phát hiện ra một điểm.
Đó chính là, về khoa học kỹ thuật trong thế giới này tựa hồ không sai biệt lắm với trước khi hắn xuyên qua, nhưng địa khu thế giới này, tựa hồ là lấy "Thị" làm đơn vị phân chia.
Cái này hắn thấy, có chút không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng hắn tạm thời cũng không chiếm được nhiều thông tin liên quan tới thế giới này.
. . .
Hơn mười phút sau.
Lý Hiên đổi bộ trắng quần áo, được tiểu hộ sĩ dẫn ra phòng tắm.
" Hạ Dạ tỷ, ta tan việc trước, giao cho ngươi."
Nàng dẫn Lý Hiên giao cho Hạ Dạ.
Lý Hiên nhìn thấy. . .
Trên gương mặt xinh đẹp của tiểu hộ sĩ, lại có bộ dáng vẫn chưa thỏa mãn?
A, nữ nhân!
Ngay sau đó, Hạ Dạ lại dẫn Lý Hiên về lại phòng bệnh.
Phanh.
Cửa kim loại bị đóng lại!
Còng tay cũng bị lấy đi.
Hắn một lần nữa về tới căn phòng bệnh này, xung quanh vẫn như cũ là bê tông dày đặc. . .
"Hả?"
Lý Hiên nhíu mày.
Vừa rồi trở lại phòng bệnh, hắn cũng cảm giác có điểm gì là lạ.
Chậm rãi, hắn đi vào trong một cái xó. . . Ngồi xổm xuống, nhìn vào vách tường bê tông.
"Giám thị ta?"
Khóe miệng Lý Hiên hơi vểnh lên.
Nghĩ không ra, đối phương vậy mà thừa dịp mình ra ngoài tắm rửa, lại lắp một cái camera cực nhỏ trên vách tường trong phòng bệnh!
Lý Hiên cũng không biết sao mình lại cảm giác được.
Đại khái là thuộc tính tăng lên có hiệu quả a?
Hắn nghĩ nghĩ, liền định giật xuống một tấm vải trên quần áo, che khuất camera kia.
Nhưng!
Ngay tại thời điểm hắn dự định hành động g.
Xoẹt xẹt xoẹt xẹt!
Camera kia, lập tức toát ra một trận hoa lửa, vậy mà cháy phực lên, trực tiếp hỏng rơi mất!