“Đúng rồi Tô Bằng, cũng sắp giữa trưa rồi, ta mang thịt về rồi, chúng ta cùng nhau thoát khỏi trò chơi đi ăn một bữa trước được không?”
Phó Khang nhận thịt rồi, nét mặt như đưa đám vừa rồi dường như lập tức biến mất, lại nói với Tô Bằng.
“Được thôi.”
“Vậy được, ngươi chờ ta một chút, đưa thịt xong sẽ trở lại!”
Phó Khang nói, sau đó liền bỏ đi.
Tô Bằng thoáng nhìn, cũng tạm thời đóng quầy thịt lại, sau đó, thoát khỏi trò chơi ở trong quầy thịt.
“Đi thôi, ăn cơm trưa thôi!”
Không bao lâu, trong hiện thực, Phó Khang hô một tiếng, Tô Bằng đáp một tiếng, đứng lên, ra khỏi phòng kế bên.
“Các ngươi đi trước đi, tối ta sẽ đi.”
Tôn Thế Giai còn nằm ở trong khoang trò chơi, tập trung tinh thần làm cái gì đó, Phó Khang trông thấy, khóe miệng nhếch lên, nói với Tô Bằng:
“Chúng ta đi trước!”
Tô Bằng gật đầu, lướt nhìn qua chỗ ngồi của Qúy Minh, lại phát hiện, Qúy Minh đã bỏ đi trước rồi.
“Đúng là độc hành hiệp mà...”
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, sau đó cùng với Phó Khang, đi về phía nhà ăn...
Tô Bằng cùng Phó Khang đi tới nhà ăn, lướt nhìn đồ ăn, chọn một phần bò bít tết, một phần cá nướng, một phần mực ống, còn có một chén canh khổ qua, bưng đến một nơi ngồi xuống, chuẩn bị ăn cơm.
Phó Khang cũng chọn vài món ăn, nhưng lại rất nhiều dầu mỡ, hai người cùng làm với nhau, Phó Khang lấy hai cốc coca, đưa cho Tô Bằng nói:
“Lại đây, lúc làm việc ở đây không cho phép uống rượu, vậy hai chúng ta uống chút coca xem như rượu đi.”
Tô Bằng sật đầu, cũng không từ chối, nhận lấy coca, cùng Phó Khang mỗi người uống một ngụm.
“Sảng khoái!”
Phó Khang nói, sau đó chụm đầu tới, giống như nói khẽ:
“Thế nào? Tô Bằng ngươi có cảm giác gì với trò chơi này?”
“Tiềm lực rất lớn, chân thật y như thật, rất có tính giải trí.”
Tô Bằng suy nghĩ một lát, nói với Phó Khang.
“Đúng vậy... Chính là độ khó cũng rất cao, Tô Bằng, chúng ta bận đến tận trưa, dường như chỉ có ngươi và ta thay đổi chức nghiệp ở trong trò chơi thì phải...”
Phó Khang nói, Tô Bằng nghe ý tứ của hắn, dường như còn điều gì đó muốn nói.
Ăn một miếng bít tết thơm ngon, Tô Bằng hỏi:
“Thế nào Phó Khang ngươi có ý kiến gì không?” “Có một chút.”
Phó Khang cũng ăn một miếng thịt kho tàu hắn lấy tới, thấp giọng nói với Tô Bằng:
“Tô Bằng, hôm nay là ngày đầu tiên chơi, nhưng về thực lực cũng có thể nhìn ra một chút manh mối, tiểu tử Tôn Thế Giai kia mồm miệng bốc phét, nhưng thực lực bình thường, bây giờ còn chưa thay đổi chức nghiệp, còn Qúy Minh kia, rõ ràng là độc hành hiệp, không chơi cùng chúng ta... Tiếp tục như vậy không được, chủ quản kia cũng nói, trò chơi này, giai đoạn sau khó khăn càng lớn, còn chúng ta tiến vào tổ nào, cũng phải nhìn biểu hiện của bản thân.”
“Ồ? Ngươi muốn thế nào?”
Tô Bằng nghe xong, nhìn về phía Phó Khang hỏi.
Phó Khang quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có người quen, kề sát lại thấp giọng nói khẽ:
“Tô Bằng, bằng không như vậy, hai người chúng ta tạo thành một tổ hợp được không? Phối hợp với nhau một chút, có tin tức gì, ta âm thầm truyền cho ngươi, ngươi cũng truyền lại cho ta, như vậy tốc độ luyện cấp của hai người chúng ta có thể nhanh hơn một chút, chỉ cần vượt qua Tôn Thế Giai và Qúy Minh kia, lần này, chúng ta ít nhất có thể tiến vào tổ Dũng Sĩ tìm kiếm một vị trí tốt đẹp.”
Tô Bằng nghe xong, trên mặt vẫn thản nhiên như thường suy nghĩ một lát, sau đó ngẩng đầu lộ ra một nụ cười hết sức vô hại nói:
“Đề nghị này không tồi...”
“Đúng thế!”
Phó Khang nói, sau đó nói tiếp:
“Tôn Thế Giai không biết chừng là một tên phiền phức, còn Qúy Minh kia rõ ràng không để chúng ta vào trong mắt, chúng ta bắt tay với nhau, mới có thể tiếp tục chơi tốt trò chơi này được.”
“Ừm, để ta suy nghĩ.”
Tô Bằng nói, trước mắt hắn muốn biết nhất, là trò chơi này, có liên quan trực tiếp đến cái chết của Tiêu Lâm hay không, đối với loại kết hợp này, thật ra cũng không để tâm lắm.
“Cũng được... ngươi suy nghĩ đi, buổi tối ta sẽ tìm ngươi.”
Phó Khang nói, Tô Bằng gật đầu, hai người bắt đầu ăn cơm, đồ ăn hết sức ngon miệng, không bao lâu, hai người đã ăn xong.
Bởi vì là ngày đầu tiên chơi, bọn họ dự định ra sức lợi dụng nhiều thời gian thêm, sau khi ăn xong, hơi tiêu cơm chút rồi, bèn dự định trở về tiếp tục chơi.
Lúc hai người trở về, Tô Bằng nhìn thấy, Qúy Minh kia, đang ngồi trong nhà ăn ăn cơm một mình, Tô Bằng khẽ gật đầu với hắn, Qúy Minh chỉ liếc nhìn Tô Bằng một cái, hơi ngỏ ý một chút, lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Tô Bằng và Phó Khang, trở về phòng trò chơi làm việc, phát hiện Tôn Thế Giai vẫn đang nằm trong khoang trò chơi!
“Ai da! Rốt cuộc học được một kỹ năng tấn công rồi!”
Vừa vào trong phòng, Tô Bằng và Phó Khang chợt nghe thấy Tôn Thế Giai hô lớn một tiếng!