Nghe Hoắc Tư Hiền nói vậy, Mạc Thiên Kình lần đầu tiên nhíu mày.
Lăng Tiêu Vũ là cháu ngoại của Mạc Thiên Kình, Mạc Thiên Kình rất coi trọng muội phu của hắn thần bộ Lăng Truy, hết lòng thưởng thức người này, đối với muội muội mình cũng có cảm tình rất sâu, cho nên tất nhiên hết sức bảo vệ Lăng Tiêu Vũ.
Trong, suy nghĩ của Mạc Thiên Kình, Lăng Tiêu Vũ thông minh ngoan ngoãn, nếu như có thể lấy con trai mình, trái lại cũng không tồi, hết sức phù hợp hình tượng con dâu lý tưởng trong suy nghĩ của mình.
Lúc này, nghe thấy Lăng Tiêu Vũ cũng liên quan đến vụ án cưỡng gian không vẻ vang gì này, Mạc Thiên Kình không khỏi hết sức khó chịu, đối với người của phái Hằng Sơn và Tô Bằng, lại có thêm một phần ác cảm.
“Đúng thế, Mạc tiền bối, con gái của thần bộ Lăng Truy, cũng có chút dính dáng đến chuyện này, có điều xét về quan hệ chính diện, cũng giống như đệ đệ của ta, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, giúp đỡ nha môn hồ Phàn Dương truy đuổi hung phạm.”
Hoắc Tư Hiền nghe ra Mạc Thiên Kình không vui, bèn giải thích nói.
“Ta nghe bổ khoái hồ Phàn Dương nói, lúc đó Lăng tiểu thư điều tra hung án, từng đề cập với bọn họ, ở một nơi vắng vẻ bên bờ hồ Phàn Dương, nhìn thấy Tô Bằng vác một cái bao lớn có thể chứa được một người, Lăng tiểu thư hoài nghi Tô Bằng đang vứt xác, đuổi tới nơi, Tô Bằng lại chạy mất, sau đó, Lăng tiểu thư không đuổi kịp, bèn dẫn theo bộ khoái, đi đến khách điếm bắt Tô Bằng.”
“Khi đó, Lăng tiểu thư dẫn theo bộ khoái đến khách điếm, vốn chính là muốn bắt Tô Bằng về quy án... Hắn lại vác theo một cái rương lớn, cho nên ta có lý do hoài nghi, chính là do Tô Bằng, cưỡng gian giết chết nữ tử nhà giàu kia, sau đó vu oan giá họa cho đệ đệ Hoắc Tư Kiệt của ta, còn về cái rương kia, chính là bằng chứng rõ ràng hắn trong lúc hoảng loạn muốn hủy diệt chứng cứ!”
Nghe thấy những lời này, khách khứa bàn tán càng sôi nổi hơn, không ngờ Hoắc Tư Hiền này còn có quan hệ với cả con gái của thần bộ Lăng Truy. Nên biết rằng thần bộ Lăng Truy trong giang hồ danh tiếng cực kỳ vang đội, có người ghét hắn, cũng có người thưởng thức hắn, nhưng bất luận là người nào, đều thừa nhận danh dự nhân phẩm của Lăng Truy, lúc này liên quan đến con gái của hắn, ngược lại có phần khiến người chú ý.
Nghe Hoắc Tư Hiền nói như thế, chẳng những Mạc Thiên Kình, còn có Mạc Tông Đường ngồi bên phải, lông mày cũng nhíu chặt, Mạc Tông Đường vốn đang xem kịch hay của Tô Bằng, lúc này nghe thấy Hoắc Tư Hiền nhắc tới Lăng Tiêu Vũ, lập tức cũng không chịu nổi. Dù sao Lăng Tiêu Vũ cũng là chọn lựa thê tử tốt nhất trong lòng hắn.
Có điều, mặc dù trong lòng Mạc Thiên Kình không vui, nhưng chuyện đã đến nước này, hắn cũng chẳng có lý do ngăn cản xảy ra, đành phải mở miệng nói.
“Người đâu, đến hậu đường, gọi biểu tiểu thư ra đây.”
Thân vệ nhận mệnh lui xuống. Hôm nay khách khứa trong tiệc, toàn bộ đều là nam nhân, Lăng Tiêu Vũ không tiện xuất hiện, bèn ở hậu đường ngồi cùng thành chủ phu nhân.
Không bao lâu, Lăng Tiêu Vũ một thân váy trắng bước ra với thân vệ, đám khách khứa đều khẽ gật đầu với nàng, xem như nể mặt phụ thân nàng, Mạc Thiên Kình nói với Lăng Tiêu Vũ.
“Tiêu Vũ, gọi ngươi ra đây là có một số việc, ngươi nghe Hoắc thiếu hiệp phái Hằng Sơn này hỏi đi.”
Hoắc Tư Hiền gật đầu, hỏi Lăng Tiêu Vũ.
“Lăng cô nương, ngươi ở hồ Phàn Dương, có phải trong đêm, nhìn thấy Tô Bằng từng vác một cái rương lớn có thể chưa được một người, giống như đang muốn vứt bỏ phải không?”
Lăng Tiêu Vũ chần chờ một chút, nói.
“Ta nhìn thấy, nhưng đó là Tô đại ca...”
“Lăng cô nương, chỉ cần trả lời câu hỏi của ta.”
Hoắc Tư Hiền ngắt lời nàng nói.
“Tiêu Vũ, trả lời câu hỏi là được rồi. Những chuyện khác không cần quan tâm.”
Mạc Tông Đường ngồi bên phải, ho khan một tiếng, nói với Lăng Tiêu Vũ.
Mạc Thiên Kình ngăn cản nàng nói chuyện cũng là dĩ nhiên, bởi vì dùng góc độ khách quan làm chứng là một chuyện, đứng ra chứng minh Tô Bằng trong sạch lại là một chuyện khác, Mạc Thiên Kình không hi vọng đứa cháu gái này của mình, con dâu lý tưởng, lại dính líu quá sâu với vấn đề này như vậy.
Lăng Tiêu Vũ có phần không cam lòng, nhưng lại vô cùng kính sợ cậu của mình, chỉ có thể áy náy nhìn Tô Bằng, sau đó bị thân binh dẫn vào hậu đường.
“Chuyện đã rất rõ ràng, mọi người nghĩ thử cũng đã biết, một người đang yên đang lành, tại sao phải đem một cái rương có thể chứa được một người đi vứt bỏ? Tất nhiên là trong lòng của hắn có quỷ, trong rương kia, vô cùng có khả năng chứa thi thể, Tô Bằng sinh lòng áy náy, không dám để cái rương từng đựng thi thể, hãm hại đệ đệ của ta lại trong phòng, mới phải vứt bỏ, để tránh trong lòng bất an, lại bị Lăng tiểu thư bắt gặp, trong lúc vội vàng chột dạ bỏ chạy, sau đó lại dùng lời ngon tiếng ngọt, lừa gạt Lăng tiểu thư! Mọi người nghe thử xem, có phải đạo lý như vậy không?”
Thấy nhân chứng xuất hiện, lời khai cũng xem như vô cùng xác thực, tiếng tranh luận xôn xao của tân khách, toàn bộ đổ ngược về hướng Hoắc Tư Hiền.
Mạc Thiên Kình nghe thế, nhìn về phía Tô Bằng, nói.
“Tô Bằng, ngươi có gì giải thích không?”
“Ha ha... Ta thật không ngờ, huynh đệ Hoắc gia phái Hằng Sơn các ngươi, không ngờ coi thường sự trong sạch của ta đến vậy... Ta vốn không muốn nói, nhưng trong tình hình này, ta cũng không e dè điều gì, vậy ta sẽ đem những gì ta biết, thành thật nói hết ra!”
Tô Bằng nhìn lướt qua Hoắc Tư Hiền, thầm nghĩ ta đã cho các ngươi cơ hội, vừa rồi nếu như các ngươi thông minh, theo ám hiệu của ta, đem chuyện này đổ lên đầu hòa thượng giả Diêu Thông kia, cũng không chỉ trừng trị hắn đến cùng, nhưng mà hai người các ngươi đã điên rồ như vậy, thì cũng đừng trách bản thân ta.
Sắp xếp mạch suy nghĩ, Tô Bằng mở miệng nói.
“Lúc Tô Bằng ở khách điếm hồ Phàn Dương, có hai vị bằng hữu, trong đó một người, nhìn thấy Hoắc Tư Kiệt phái Hằng Sơn, cưỡng gian rồi giết chết tiểu thư nhà giàu có kia!”
Ngón tay Tô Bằng, chỉ thẳng vào Hoắc Tư Kiệt nói.
“Ngươi ngậm máu phun người!”
Hoắc Tư Kiệt nghe thế, sắc mặt đỏ ngầu, lập tức la lớn, bộ dáng giống như hận không thể cắn chết Tô Bằng.
“Hoắc thiếu hiệp, ta đều có chứng cớ chứng minh tất cả, chỉ là liên quan đến hai vị bằng hữu của ta, ta không tiện kể rõ ràng, bản thân ngươi biết là được rồi, cũng giữ lại chút ít thể diện cho phái Hằng Sơn của ngươi, bằng không ta vạch trần chuyện này ra. Không chỉ mỗi mình ngươi, danh dự cả phái Hằng Sơn, cũng đều bị hủy trong tay ngươi.
Tô Bằng nhìn Hoắc Tư Kiệt, lạnh lùng nói.
“Gian tặc nhà ngươi! Không ngờ dám sỉ nhục ta, vu cáo ta ngay tại đây, có thể nhịn không thể nhịn! Ngươi có dám quyết đấu với ta không? Hôm nay không giết chết ngươi, ta đây không tên là Hoắc Tư Kiệt!”
Hoắc thiếu hiệp kia vô cùng kích động. Mặc dù hắn không biết những gì Tô Bằng nói có chứng cứ rõ ràng hay không, nhưng bản thân có tật giật mình, bị lên án ngay tại chỗ, không nhịn được thẹn quá hóa giận đứng phắt dậy nói.
“Hôm nay là đại tế của lão đại nhân, ta không định quấy rồi, thế nhưng nếu như thành chủ đại nhân đồng ý. Ta cũng không ngại tỉ thí một phen với ngươi, lĩnh giáo xem thử kiếm thuật Hằng Sơn của các ngươi như thế nào… Hừ, ngươi cũng gây khó dễ cho ta mấy lần, chẳng lẽ cho rằng ta dễ ức hiếp hay sao?”
Hoắc Tư Hiền ở bên cạnh, thấy đệ đệ mình như vậy, trong lòng mơ hồ cảm giác không đúng, dáng vẻ của Tô Bằng, dường như thực sự nắm được điểm yếu, nếu như thật sự để hắn buột miệng nói gì đó, đối với danh dự phái Hằng Sơn, cũng không tốt.
Hôm nay nghe những gì Hoắc Tư Kiệt nói, dường như cũng không hiểu rõ tường tận những gì mình nói. Nếu như lại làm lớn chuyện, bản thân cũng khó lòng thu xếp.
Còn về tỉ thí, Hoắc Tư Hiền trái lại cảm thấy cũng được, nếu Hoắc Tư Kiệt có thể giết chết Tô Bằng, vậy thì dễ nói rồi, tất cả đều đổ lên trên đầu người chết, cũng sẽ không có ai đứng ra đòi lại công bằng cho người chết. Vừa hay tiếp tục khuấy đảo dòng nước bẩn thế cục không rõ này.
Suy nghĩ một lát, Hoắc Tư Hiền đột nhiên đứng dậy, khom người nói với Mạc Thiên Kình.
“Mạc tiền bối, xá đệ từng nói với ta rằng, hắn và Tô Bằng vừa mới bắt đầu đã xung đột với nhau, bởi vì Tô Bằng đã từng xuất khẩu cuồng ngôn, mở miệng xem thường giang hồ thập tiểu kiếm, nay thấy hắn, quả nhiên hết sức ngông cuồng, ta muốn xin Mạc tiền bối đồng ý, hôm nay có thể không giải thích rõ được, mong để xá đệ tỉ thí một phen với người này, xem thử hắn có tài cán kinh người gì!”
Nghe thấy lời này của Hoắc Tư Hiền, khách khứa trong tiệc lập tức vô cùng hưng phấn, người người đều rất háo hức chờ mong.
Chuyện trong giang hồ, vốn dĩ cho dù chuyện mơ hồ, đạo lý không rõ ràng, vậy thì xem võ công ai cao cường, ai mạnh hơn ai, người chết đương nhiên không có lý để nói.
Mà Mạc Thiên Kình nghe thấy những lời này, trong lòng cũng đồng ý, mặc dù đây là tang lễ của phụ thân hắn, có điều đối với người giang hồ mà nói, chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi, tỉ thí cũng thuộc vào trong phạm vi giải quyết mọi chuyện bình thường, Mạc Thiên Kình nhìn Tô Bằng và người phái Hằng Sơn cũng không thuận mắt, đánh chết một tên, mọi chuyện cũng coi như xong.
“Tô Bằng, ngươi có dám tỉ thí không?”
Mạc Thiên Kình nhìn xuống bên dưới, hỏi Tô Bằng.
“Tô Bằng bằng lòng lĩnh giáo kiếm thuật của Hoắc thiếu hiệp phái Hằng Sơn.”
“Được, vậy ta cho phép hai người các ngươi quyết đấu ngay tại đây.”
Mạc Thiên Kình mở miệng nói.
Thành chủ đại nhân đã mở kim khẩu, khách khứa bên trong lập tức có người thích chí hô lên.
“Đã từng nghe kiếm pháp phái Hằng Sơn linh động thần kỳ, chưa từng thất bại, hôm nay trái lại đã có thể mở mang tầm mắt.”
“Không sai, Hoắc Tư Kiệt kia, mặc dù đầu óc vẻ như có hơi ngu ngốc, nhưng trẻ như vậy đã có thể xuống núi, võ công ắt hẳn không tồi, xem ra Tô Bằng gặp nạn rồi.”
“Tiền cược đặt thế nào đây? Ta cược Tô Bằng, trong vòng ba mươi chiêu, lập tức bị đánh bại.”
Tô Bằng thính lực rất tốt, nghe thấy xì xào bàn tán của đám khách khứa chung quanh này, nhưng đều xem thường hắn, cũng chẳng trách được bọn họ, người trong giang hồ, đều ngầm thừa nhận võ công đệ tử môn phái cao cường hơn nhiều so với khách giang hồ bình thường, lại thêm trước đó Mạc Thiên Kình từng nhắc qua, Tô Bằng chỉ là quân sĩ bình thường trong Hắc Thủy quân, càng khiến cho đám khách khứa này nhìn bằng nửa con mắt.
Mà bên kia, Hoắc Tư Kiệt hít sâu một hơi, dường như đang đè xuống tức giận của mình, loại đệ tử môn phái chính thức như hắn, đều được các tiền bối dạy dỗ một vài kinh nghiệm lâm trận đối địch, biết bình tâm tĩnh khí mới là trạng thái đối địch tốt nhất, công phu của hắn đương nhiên không tồi, trong thời gian hít thở, đã bình phục trở lại.
Chỉ thấy hắn bước lại, trong tay cầm trường kiếm phái Hằng Sơn, chậm rãi rút ra, mũi kiếm chỉ thẳng Tô Bằng, nói.
“Có lẽ ngươi miệng lưỡi linh hoạt, đáng tiếc, ngươi bây giờ vẫn là một quân sĩ bình thường, võ công nghĩ cũng đã biết, hôm nay, ta phải chém chết cái đồ miệng lưỡi giảo hoạt nhà ngươi! Trong vòng ba mươi chiêu, ta phải khiến ngươi toi mạng dưới kiếm của ta!”
“Tô mỗ tự thấy võ công bình thường, có điều đối phó Hoắc thiếu hiệp cũng xem như dư sức, đao kiếm không có mắt, Hoắc thiếu hiệp nếu thân thể có mất bị bộ phận nào, cũng đừng trách Tô mỗ không nể tình.”
Tô Bằng nói, xẹt một tiếng, tuốt kiếm ra khỏi vỏ.
“Tư Kiệt! Không được khinh địch, dùng võ công rèn luyện trong môn phái, thi triển toàn bộ ra đi!”
Hoắc Tư Hiền nhắc nhở đệ đệ của hắn.
“Hai người các ngươi có thể bắt đầu rồi.”
Chủ tọa bên trên, Mạc Thiên Kình dùng một tay đỡ đầu, nhìn xuống bên dưới nói.
Người khác có lẽ hết sức coi trọng Hoắc Tư Hiền, nhưng Mạc Thiên Kình lại có cách nghĩ của riêng mình, người khác không biết, thế nhưng Mạc Thiên Kình rất hiểu, võ công sư đệ Cổ Kiếm phái Thanh Thành của mình cũng hết sức cao cường, ấy vậy vẫn bị chính tay Tô Bằng chét đứt đầu, võ công của Tô Bằng như vậy, ắt hẳn không hề thua kém Hoắc Tư Kiệt.
Mạc Thiên Kình lúc này cũng hơi cảm thấy hứng thú, võ công của thuộc hạ mình, sẽ có trình độ thế nào đây?
Lúc này, trong sảnh không biết tại sao nổi lên một cơn gió kỳ quái cuốn vào từ bên ngoài, cuốn bay màn lụa trong sảnh, cuốn bay dây lụa trang trí được treo lên, hất tung giá cắm nến bằng đồng vẫn chưa đốt đèn, hất ngã giá nến xuống đất, phát ra âm thanh loảng xoảng chói tai.
Vào lúc này, Hoắc Tư Kiệt vẫn luôn bày ra thế kiếm, đột nhiên nhún người, dưới chân dồn dập giẫm hai cái, giống như chim nhạn, cầm chiếm phi thân bổ về phía người Tô Bằng!