Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 134: Đối thủ mạnh

Chương 134: Đối thủ mạnh




“Hoắc thiếu hiệp xin mời!"

Tô Bằng nói, mũi kiếm vẽ nên một kiếm hoa, nói với Hoắc Tư Hiền.

“Hôm nay ta sẽ chém tên cuồng vọng là ngươi này!"

Hoắc Tư Hiền hừ lạnh một tiếng, thân thể đột nhiên nhảy lên hơn hai thước, từ không trung huy kiếm, liền muốn chém tới Tô Bằng!

Nhìn chiêu mở đầu của Hoắc Tư Hiền, tân khách chung quanh nhất thời không khỏi phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Luận về kiếm chiêu, phần lớn là muốn lấy thân pháp phối hợp, nhưng mọi người đều biết, trên không trung, chỗ có thể mượn lực đương nhiên không bằng đứng trên mặt đất, nhìn thấy một kiếm này của Hoắc Tư Hiền thân hình trực tiếp nhảy lên, mọi người không khỏi đều cảm giác hơi kinh dị.

Tô Bằng cầm kiếm rút lui nửa bước, nhưng cũng không dám thả lỏng, Hoắc Tư Hiền này bàn về kinh nghiệm hay là tâm trí đều mạnh hơn đệ đệ của hắn không biết bao nhiêu lần, lúc này nếu dám dùng loại chiêu thức công kích này, tất nhiên hắn đã có sự nắm chắc, Tô Bằng không dám khinh thường, cẩn thận vận chuyển kiếm pháp bán thức, đón đánh Hoắc Tư Hiền.

Thân thể của Hoắc Tư Hiền trên không trung, sau khi nhảy lên hơn hai thước, đột nhiên hạ xuống, thân thể giống như là diều hâu từ không trung sà xuống vồ thỏ hoang, vút lên trời cao một kích, uy lực bất phàm.

Kiếm thế của Tô Bằng xẹt qua một đường nửa vòng tròn, đón đánh một kiếm Hoắc Tư Hiền đâm tới từ không trung, trong nháy mắt, trường kiếm của hai người đã giao nhau.

"Không ổn!"

Mũi kiếm trong tay Tô Bằng vừa mới tiếp xúc đến trường kiếm của Hoắc Tư Hiền lập tức cảm giác được dị thường, giống như mới vừa rồi mình đón đánh một cước từ trên không trung đá xuống của Hoắc Tư Hiền kia, Tô Bằng cảm giác, trên thân kiếm của Hoắc Tư Hiền, thế nhưng mang theo một lực trường quỷ dị, giống như lỗ đen, nội lực của mình tựa hồ cũng bị trường kiếm của đối phương hút vào bên trong, bản thân mình cũng bị dẫn dắt đi thẳng về phía trước.

Cảm nhận được kình lực quỷ dị này, trong lòng Tô Bằng kinh hãi, nhưng lại kinh mà không loạn, dựa theo kinh nghiệm tránh thoát một cước vừa rồi của Hoắc Tư Hiền, nội lực bơm vào trên mũi kiếm đột nhiên tăng cường, muốn tránh thoát sự hút vào của một kiếm này.

Cứ như vậy, quả nhiên hữu hiệu, Tô Bằng cảm giác mình giống như là trở thành mũi kiếm. Dời đi khỏi cường lực của một khối nam châm, mặc dù không dễ dàng, nhưng cũng không phải là không thể làm được.

“Chịu chết đi!"

Nhưng mà, Hoắc Tư Hiền trên không trung, một chiêu này chẳng qua là chiêu mở đầu mà thôi, chỉ thấy sau khi trường kiếm của hắn cùng với mũi kiếm của Tô Bằng giao nhau, thân thể thế nhưng lại đột nhiên giống như là đã lấy được điểm mượn lực. Trên không trung thay đổi phương hướng, hơn nữa còn đột nhiên gia tốc, lại một kiếm từ góc độ khác chém tới bên vai trái của Tô Bằng.

“Đây là loại võ công gì? Thế nhưng lại có thể từ trong nội lực của ta mà mượn lực, từ trên không thay đổi phương hướng công kích?"

Trong lòng Tô Bằng cảm thấy kinh ngạc, có điều vẫn thi triển kiếm thế của kiếm pháp bán thức. Đón đánh phòng ngự với một kiếm từ không trung này.

Trường kiếm của hai người lại một lần nữa giao nhau, trên thân kiếm của Hoắc Tư Hiền lại truyền đến loại kình lực hút vào như lỗ đen này, có điều Tô Bằng đã có chuẩn bị, lần nữa mạnh mẽ dùng nội lực cưỡng chế tránh thoát được lực hấp dẫn của mũi kiếm, đồng thời xoay người lại đâm một kiếm với Hoắc Tư Hiền.

Mà Hoắc Tư Hiền, tốc độ của cơ thể lại thay đổi, trên không trung lại chuyển hướng một lần nữa, lần này là từ sau đâm đến Tô Bằng.

Cứ như vậy, hai người liều mạng bốn năm kiếm, thân hình của Hoắc Tư Hiền mới rơi xuống mặt đất, tạm thời ngưng công kích.

Tô Bằng cũng cầm kiếm, giằng co với Hoắc Tư Hiền, trong lòng đối với kiếm pháp của Hoắc Tư Hiền cũng có chút hiểu rõ.

“Võ công của đối phương, tuyệt đối không phải là xếp thứ sáu trong giang hồ thập Tiểu Kiếm! Mới vừa rồi cùng hắn tương giao mấy kiếm, trong kiếm thế của hắn dường như có thể tạo nên một lực trường giống như lỗ đen, hút lấy nội lực của ta, sử dụng loại lực trường này, hắn chẳng những có thể chuyển đổi phương hướng trên không, hơn nữa còn có thể gia tốc thân pháp của mình. Còn làm lệch thế kiếm của ta, loại kiếm chiêu này, tuyệt đối là đẳng cấp màu vàng trở lên!"

Trong lòng Tô Bằng âm thầm suy tính.

Còn bên kia, Hoắc Tư Hiền nhìn Tô Bằng, trong lòng cũng không khỏi coi trọng hơn.

“Tô Bằng này quả nhiên có cổ quái! Chiêu kiếm của hắn thoạt nhìn rất bình thường, nhưng mà sau khi đối chiến lập tức có cảm giác trong kiếm thế của hắn lại mang theo một loại lực phòng ngự cổ quái, thật giống như cao su khó mà chặt được, thế kiếm của ta thế nhưng lại không thể phá vỡ thế kiếm của hắn, chẳng lẽ võ công của hắn, cũng là một loại kiếm pháp siêu phẩm? Tô Bằng này, chẳng lẽ có lai lịch bất phàm gì?"

Trong lòng Hoắc Tư Hiền không ngừng suy tư, có điều chỉ là suy nghĩ một lát, hắn đem ý nghĩ này áp chế xuống dưới, trong lòng thầm nghĩ.

“Không có khả năng! Ta là gặp phải kỳ ngộ mới thu được bộ kiếm pháp cùng với nội công tâm pháp này, Tô Bằng này nếu có cơ duyên như vậy, làm sao có thể ở nơi quận Giang Ninh này làm một quân sĩ bình thường, vâng lệnh người khác? Chỉ là kiếm pháp của hắn quả thật có chút cổ quái... Ta không thể xem thường, cần phải nghiêm túc thêm một chút."

Nghĩ đến đây, Hoắc Tư Hiền mở miệng nói.

“Không nghĩ tới một quân sĩ bình thường của quận Giang Ninh, cũng có loại võ công này, nhưng lại chịu làm một binh sĩ bình thường, ngẫm lại thật khiến cho người ta ngạc nhiên."

Tô Bằng nghe xong, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, Hoắc Tư Hiền này lại đang sử dụng biện pháp tấn công tâm lí, rõ ràng là đang châm ngòi Mạc Thiên Kình để sinh ra cảm giác không tín nhiệm đối với mình, cũng muốn thông qua điểm này để khơi dậy sơ hở cảm xúc của mình, bắt lấy sơ hở ấy mà công kích.

“Hoắc thiếu hiệp cũng không đơn giản, đứng hàng thứ sáu của giang hồ thập Tiểu Kiếm đã có loại võ công này, đến đâu cũng bị người trong thiên hạ khinh thường, có điều xem ra võ công của Hoắc thiếu hiệp không giống như là võ công của phái Hằng Sơn, có phải là có kỳ ngộ khác, phát hiện bảo tàng bí tịch gì kinh người? Chẳng qua là không biết Hoắc thiếu hiệp đã báo lên cho phái Hằng Sơn chưa?"

Ánh mắt của Tô Bằng chăm chú nhìn Hoắc Tư Hiền, trong miệng nói.

Lời này khiến đồng tử của Hoắc Tư Hiền thoáng co lại, hắn thật ra đã nói một chút với Ngô trưởng lão về kỳ ngộ mà bản thân mình đã trải qua, dù sao mình một thân công phu vượt bậc kinh người, lại thêm không lâu sau có thể sẽ vang danh giang hồ, hẳn là giấu không được, nhưng hắn cũng không định đem bí tịch võ công mà mình lấy được giao ra hết.

Đồng thời, hắn ở trong sơn động, quả thật đã lấy được một số tài bảo khác, những vật này hắn cũng không có ý định giao ra.

Những lời này của Tô Bằng, cũng giống như hắn đang làm trò trước mặt Ngô trưởng lão, châm ngòi khiêu khích nói hắn đối với môn phái cũng không phải là chân thành như vậy.

Hai người cầm kiếm đối mặt nhìn nhau, đều cảm giác ý chí của đối phương kiên định, lời lẽ sắc bén lợi hại, thoạt nhìn xem ra không dễ đối phó.

Mà còn Mạc Thiên Kình trên chỗ chủ tọa cùng với Ngô trưởng lão kia, nhìn hai người, lấy trí lực của hai người bọn họ đương nhiên biết rõ đây là Tô Bằng với Hoắc Tư Hiền dùng lời lẽ sắc bén để đấu nhau, cũng không quá để ý, chẳng qua là trong lòng Mạc Thiên Kình lần đầu tiên sinh ra một tia thưởng thức với Tô Bằng.

“Tô Bằng này mặc dù thật giống như sao chổi, người lại cuồng ngạo một chút, nhưng võ công dường như không tệ... Tuy rằng kiếm pháp của hắn nhìn như bình thường, nhưng nếu như là bình thường như vậy thì sớm đã bị Hoắc Tư Kiệt kia giết chết rồi, mà ở dưới kiếm pháp không tầm thường của Hoắc Tư Hiền đây cũng không lộ ra dấu hiệu bị thua nào, thực sự cũng coi là lợi hại."

“Nếu điều tra rõ lai lịch của người này, hơn nữa có thể khống chế ở trong tay. Mài bớt đi tính tình cuồng ngạo của hắn, nói không chừng sẽ trở thành một tên thủ hạ đắc lực, tương lai có lẽ sẽ để lại cho Tông Đường làm phụ tá."

“Hoắc Tư Hiền kia cũng không tệ, tuy rằng xếp hạng trong chốn giang hồ chỉ là thứ sáu trong thập Tiểu Kiếm, nhưng hôm nay võ công tâm trí phô ra đã vượt qua danh vọng của bản thân hắn... Chỉ có điều người này là đệ tử trọng yếu của phái Hằng Sơn. Không thể cho ta dùng được, thật là đáng tiếc."

Mạc Thiên Kình một tay chống cằm, nhìn hai người trong đại sảnh, trong lòng suy nghĩ.

Ngô trưởng lão kia nhìn Hoắc Tư Hiền, trong lòng cũng đang suy tư.

“Võ công của Hoắc Tư Hiền vốn là không tệ, trong một năm này lại có kỳ ngộ giang hồ, thoạt nhìn xem ra là càng trầm ổn có thể trọng dụng, hơn nữa còn là đích truyền của chưởng môn, bàn về trong giang hồ hay là trong môn phái, đều là tiềm lực cực lớn..."

“Có lẽ. Ta nên đề nghị để hắn đến Điển Hình Đường, tôi luyện nhiều hơn nữa, như thế khoảng ba năm sau, hắn chắc chắn còn có tiến bộ, có lẽ... Chức chưởng môn tương lai của phái Hằng Sơn, hắn cũng có hi vọng."

Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Ngô trưởng lão lộ ra thần sắc thưởng thức. Lại nhìn thoáng qua Tô Bằng, trong lòng suy nghĩ.

“Tô Bằng này, có thể so đấu cùng Hoắc Tư Hiền đến chỗ này, cũng coi như là một người mới, đáng tiếc xuất thân không tốt, nếu không hành tẩu một phen trong giang hồ thì trong giang hồ nhất định lại có thêm một nhân vật tài xuất. Nhưng nếu đã đắc tội phái Hằng Sơn của ta thì chết ở chỗ này là tốt nhất."

Suy tư tới đây, Ngô trưởng lão mở miệng nói.

“Tư Hiền, không cần nương tay. Đem tất cả võ công mình có được triển lộ một chút đi!"

Hoắc Tư Hiền nghe xong, vẻ mặt nghiêm túc lại, Ngô trưởng lão này đi cùng mình lần này, tuy rằng trong giang hồ danh tiếng không cao, nhưng bản thân hắn lại biết, Ngô trưởng lão là ở trong trưởng lão điển hình có trách nhiệm đuổi bắt đệ tử phản bội cùng với xử lý những việc liên quan đến danh dự môn phái của phái Hằng Sơn, có thể nói là một trong những người có võ công cao nhất, mình coi như chiếm được bí tịch truyền thừa, nhưng tu hành trước khi đến đại thành, có thể còn chưa phải là đối thủ của Ngô trưởng lão này.

Mà lúc này, Ngô trưởng lão này bảo mình toàn lực ra tay, đại khái là nhìn ra đầu mối gì đó, có thể Tô Bằng trước mắt mình đây ở trong mắt Ngô trưởng lão, võ công cũng tương đương mình sau khi thu được bí tịch kia.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Hoắc Tư Hiền dần dần còn thật sự nghiêm túc, nói với Tô Bằng.

“Ngươi là một quân sĩ, có thể ta ra tay toàn bộ, coi như là cũng có bản lĩnh... Hừ, ta vốn định để lúc đối chiến giang hồ thập đại kiếm mới sử dụng những chiêu thức này, có điều thôi cũng được hôm nay ta cũng sẽ không nương tay."

“Ồ? Hoắc thiếu hiệp, có phải thiếu hiệp của phái Hằng Sơn các ngươi, đều là đánh không lại người xong liền nói một câu như vậy? "Ta vừa rồi không có toàn lực ra tay"?"

Tô Bằng làm ra vẻ nghi ngờ, nói với Hoắc Tư Hiền, sau đó nói.

“Đệ đệ ngươi nói như vậy, ngươi cũng nói như vậy... Lỗ tai ta nghe đến mức có chút sắp đóng thành kén rồi, vẫn là câu nói kia, xin đừng giấu dốt... Có điều..."

Dừng một chút, Tô Bằng nói.

“Có điều đệ đệ của ngươi nói những lời này, liền rụng mất một cái tay, ngươi nói những lời này, đừng để rụng mất cái đầu trên cổ ngươi!"

Hoắc Tư Hiền nghe được Tô Bằng nhắc tới vụ đứt tay của đệ đệ mình, rốt cuộc sự bình tĩnh trong lòng cũng không khỏi bộc phát sự tức giận, trong miệng hét lớn.

"Đồ tiểu nhân ngông cuồng!"

Đồng thời, trường kiếm của hắn cũng di động, muốn đâm tới Tô Bằng!

Mà gần như đồng thời, Tô Bằng cũng di động, thi triển kiếm thế của kiếm pháp bán thức, nghênh hướng Hoắc Tư Hiền!

“Keng!"

“Keng!"

“Keng!"

Trong nháy mắt, Tô Bằng cùng với Hoắc Tư Hiền giao nhau ba kiếm!

Kiếm thế của Hoắc Tư Hiền hết sức quỷ dị, mỗi lần giao kích với Tô Bằng đều mang theo lực trường giống như lỗ đen quỷ dị kia, dường như hút vào một phần nội lực của Tô Bằng, tuy rằng sử dụng một một thanh trường kiếm bình thường, nhưng mà nội lực mà thân kiếm mang theo lại giống như càng ngày càng mạnh.

Trên kiếm của hắn, giống như là mang theo một lỗ đen mà còn kiếm pháp bán thức của Tô Bằng thì mang theo một lực phòng ngự.

Ở một mặt nào đó không nhìn thấy được, Tô Bằng chỉ cảm thấy lực phòng ngự của mình trong mỗi một kiếm đều bị lực trường quỷ dị trong lỗ đen của đối phương dẫn dắt, khiến lực phòng ngự của mình bị biến hình, mỗi một kiếm giao nhau, áp lực từ lực trường trên thân kiếm của đối phương càng nặng thêm một phần!

Rốt cuộc, lực trường quỷ dị trên thân kiếm của Hoắc Tư Hiền, cuối cùng đã tới một trình độ phá vỡ sự phòng ngự của kiếm pháp bán thức của Tô Bằng!

Hoắc Tư Hiền lại thêm một kiếm, mà Tô Bằng trong nháy mắt này, cũng cảm giác được mình kích động kiếm pháp bán thức đến trình độ Ngụy Tất Sát!

Trong mắt Tô Bằng bỗng nhiên trở nên sáng ngời, một kiếm đâm ra ngoài, đúng vậy chính là một kiếm Ngụy Tất Sát!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch