Mấy chục con khoái mã từ phương xa chạy tới, trong trại loạn thành một đoàn, hai mươi mấy dân trại chạy về phía sau trại, đem cửa lớn làm bằng gỗ đóng lại!
Cửa gỗ lớn là do mấy chục thân cây có kích thước bằng mấy chục cm tạo thành, cao bốn năm mét, lại thêm một số khí giới, những tráng hán trong trại rất nhanh liền đóng cửa trại lại.
Tô Bằng nhìn trại chủ Hàn đại phu từ trong nhà mình đi ra, lên một sườn núi cao trong trại, Quy Minh cùng với người sư phụ Thợ săn kia của hắn, cùng đi theo Hàn đại phu cùng tiến lên sườn núi cao.
Tô Bằng đi theo, đứng ờ trên sườn núi cao, nhìn xuống phía dưới, phát hiện bên ngoài cửa trại, đã tụ tập bảy tám chục hán tử cưỡi khoái mã, bọn họ cầm trong tay binh khí, trường thương, khảm đao đều có đủ, phía sau còn có hơn hai trăm lâu la, cầm lấy cương đao, thiết kiếm, hùng hổ đứng ở phía dưới cửa trại.
Trại chủ Hàn đại phu nhìn phía dưới, sắc mặt khó coi, hắn cao giọng hô:
“Lăng trại chủ! Thanh Sơn trại của chúng ta mỗi tháng đều cung cấp đủ mức, lần này Lăng trại chủ mang theo các huynh đệ đến trước trại, là có ý gì?"
Tô Bằng cũng có chút nghi hoặc nhìn phía dưới, Quy Minh ở bên cạnh hắn, giải thích cho hắn:
“Thanh Long trại là một đám cường đạo ở giữa Thanh Sơn trại với Quận Giang Ninh, người ở đó đều rất là bưu hãn vạm vỡ, bình thời cướp tiền của khách qua đường hoặc thương nhân, cũng tới trại bên này chèn ép, phần lớn trại đều đúng hạn giao nạp một khoản tiền, dàn xếp ổn thỏa."
Tô Bằng nghe xong, gật gật đầu, nhìn về phía những cường đạo cưỡi ngựa ở dưới, chỉ thấy một nam nhân cầm đầu bọn họ, mặc một thân áo giáp màu xanh, có một đầu tóc màu đỏ sậm cười ha ha:
“Ha ha! Hàn trại chủ, trại các ngươi tuy giao nạp tiền tháng rồi, đáng tiếc gần đây địa giới nơi này không quá Thái Bình, vài tên tiểu nhân không có mắt hại dân hại nước gây chuyện, núi Thanh Long chúng ta mấy lần xuất binh mà tiêu diệt, cũng không thể để các huynh đệ đói bụng bảo vệ Thái Bình cho các ngươi chứ? Các ngươi dù sao cũng phải nên biết ý một chút.
Hàn đại phu nghe xong, nhất thời nhíu mày, gần đây phụ cận không yên ổn hắn cũng biết, có một chút lái buôn vân du bốn phương bị người cướp giết, chẳng qua cũng có thể là tiểu lâu la của núi Thanh Long gây nên, cái gọi là diệt trừ phiến loạn, có thể là vừa ăn cướp vừa la làng, không duyên không cớ vơ vét một khoản tiền tài của Thanh Sơn trại mà thôi.
Có điều tiền tài cùng không thể không đưa, nếu không đám cường đạo này nói không chừng thật sự trực tiếp tấn công trại.
“Lăng trại chủ! Chỉ là tiền tài, ngươi chờ một lát."
Hàn đại phu hô lên, sau đó quay đầu lại dặn dò mấy người hậu sinh tinh tráng bên cạnh hắn, mấy người trại dân hậu sinh này, lộ ra vẻ mật tức giận không cam lòng, lại bị Hàn đại phu quát bảo ngưng lại, ấm ức xoay người rời đi.
Không bao lâu, mấy người hậu sinh này, mang tới một rương không nhỏ lại đây, rương này phía trên có khóa lớn, mấy người hậu sinh đem rương giơ lên, sau đó lại dùng dây thừng đem rương thả xuống.
“Một rương tiền bạc này, coi như là phí tổn cho sự vất vả cực khổ của Lăng trại chủ cùng với các huynh đệ của ngươi!"
Hàn đại phu nói, nói xong khẽ gật đầu với lão Thợ săn bên cạnh, lão Thợ săn bình thường có chút ỉu xìu ủ rũ kia, trong mắt không ngờ lại bắn ra một chút tinh quang, hắn nâng cung tên lên, giương cung liền bắn ra một mũi tên!
"Vút!"
Tô Bằng gần như không thấy được qũy tích di động của mũi tên, chỉ thấy mũi tên này bắn vào rương, lập tức "ầm” một tiếng, mặt trên của rương mang theo khóa sắt đã bị bắn vỡ tan, mảnh gỗ vụn văng khắp nơi, một đống đồng tiền còn có ngân lượng bên trong lập tức rơi xuống đất!
“Thật là lợi hại!"
Tô Bằng nhìn bắn về phía không khỏi nhìn thoáng qua lão Thợ săn, một mũi tên này nếu là bắn về phía mình, mình nhất định là tránh không khỏi, nghi đến điểm này Tô Bằng lại nhìn thoáng qua Quý Minh sau lưng lão Thợ săn, Qúy Minh này, có phải là biết rõ lão Thợ săn là cao thủ thâm tàng bất lộ, nên mới trở thành đồ đệ của hắn?
“Lợi hại!"
Phía dưới, Lăng trại chủ mặc áo giáp tóc đỏ, cũng không khỏi nghiêm mặt, nói:
“Không nghĩ tới, Thanh Sơn trại nho nhỏ, vẫn còn ẩn giấu một săn Vương cấp tiễn thủ như vậy.... Ta lại xem thường các ngươi rồi."
“Không dám."
Hàn đại phu nói, sau đó nói:
“Lăng trại chủ, tiền giúp đỡ diệt trừ phiến loạn chúng ta cũng đã đưa rồi, có thể rời đi hay không?"
“Ha ha ha, Hàn trại chủ để cho săn vương thủ hạ xuất thủ, ta sao có thể nhìn một cách không công chứ? Xem mũi tên này của ta!"
Lăng trại chủ lúc này cười to, từ trên thân ngựa tháo xuống một trường cung màu xanh, đặt lên trên một mũi tên, đột nhiên buông dây cung ra, bắn vào trại với vận tốc như điện xẹt!
Lão Thợ săn trong trại, đã sớm vận sức chờ phát động, trên cung săn cũng đã đặt một mũi tên dài, lúc này gần như đồng thời bắn ra!
“Oành!"
Hai mũi tên, dường như nhanh không thấy bóng dáng, trên không trung đụng vào nhau, Tô Bằng cảm giác trên mặt mình như có dòng khí co rút lại rất đau đớn, hai người này, không ngờ trên mũi tên đều mang theo nội lực!
Có điều, tài bắn cung của hai người cũng có phân cao thấp, cây tên của lão Thợ săn tuy rằng bắn trúng tên dài của Lăng trại chủ, nhưng lại bị đối phương bắn nát, tên dài của Lăng trại chủ, bắn vào bên trong trại, "oành” một tiếng, bắn nát một cột cờ sau lưng bọn người Tô Bằng!
“Ha ha ha... Một mũi tên này tặng các ngươi! Chúng ta luôn luôn lấy tiền làm việc! Mấy đứa, mang tới cái rương, chúng ta đi!"
Lăng trại chủ ghìm dây cương một chút, nói với đám lâu la sau lưng.
Lập tức, bảy tám tên lâu la, đem tiền bạc tiền vàng trong rương thu vào trong hầu bao, sau đó cường đạo phía dưới núi Thanh Long, giục ngựa rời khỏi sơn trại.
Ánh mắt Tô Bằng nhìn chằm chằm Lăng trại chủ, phát hiện hắn lúc rời đi, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh, có chút quay đầu lại lạnh lùng nhìn cửa trại Thanh Sơn trại liếc mắt một cái, trong ánh mắt đó cực kỳ giống như dã thú cướp đoạt thức ăn!
“Không tốt!"
Trong lòng Tô Bằng trầm xuống, hắn nhạy cảm cảm giác được người này, động sát tâm!
“Lão Hồ, thế nào?"
Hàn đại phu quav đầu, nhìn về phía cột cờ đã bị đứt rời ở phía sau, hỏi lão Thợ săn.
“Hậu sinh này đủ lợi hại! Hắn chính xác không bằng ta, nhưng mà nội lực so với ta đây mạnh hơn, cung cũng so với ta đây tốt hơn!"
Lão Thợ săn nhìn bóng lưng Lăng trại chủ rời đi, nói với Hàn đại phu.
Vẻ mặt Hàn đại phu u sầu, nói:
“Bọn cường đạo của Thanh Long trại có trại chủ lợi hại như vậy, cuộc sống của chúng ta e là sẽ không dễ sống..."
Tô Bằng cũng nhìn bọn cường đạo của núi Thanh Long rời đi nơi xa xa, trực giác trong lòng hắn cảm giác, chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.
“Đi thôi, người ta đã đi rồi, chúng ta đi xuống nào."
Quý Minh lúc này vỗ vỗ Tô Bằng, nói với hắn.
Tô Bằng khẽ gật đầu, nhưng mà bất an trong lòng lại không có giảm bớt chút nào.
Bên trong trại, rất nhanh, hết thảy lại được khôi phục lại trật tự vốn có, Tô Bằng trước tiên đi đến cửa hàng thịt, đem thịt bò trên người bán đi, trên người còn có mấy con rắn thuận tay giết chết, nhớ tới Tào thợ mộc trong thôn từng nói qua, muốn ăn thịt rắn, thu mua giá cả xong, Tô Bằng đi đến nhà của Tào thợ mộc.
Mới vừa đi tới khu vực dân cư phụ cận nhà Tào thợ mộc, Tô Bằng chợt nghe, góc rẽ phía trước, vang lên âm thanh cãi vã thấp giọng của hai người.
“Ta không phải là đã nói với ngươi sao? Để các ngươi báo cho mấy người của núi Thanh Long, để cho bọn họ nhanh chóng tới đây mai phục tại phụ cận, thấy ta đưa tín hiệu, buổi tối tới tấn công thôn, ta xem đúng thời cơ mở cửa trại ra, để bọn họ tiến vào! Nhưng mà bọn Lăng Thiên của Thanh Long núi, sao lại ban ngày đã tới rồi? !!"
Tô Bằng nghe xong, không khỏi cả kinh, trong trại có nội gián?
“Ta làm sao biết được? Ta cùng chỉ là chịu trách nhiệm liên lạc mà thôi, ai biết người của núi Thanh Long nghĩ như thế nào?” Còn có, tình báo của ngươi chuẩn sao? Vật kia, xác định là ở Thanh Sơn trại?"
“Ta phát giác có một chút dị thường, tám chín phần mười ở Thanh Sơn trại, ta đã xác định thân phận của người này, đêm nay nhất định phải tấn công xong Thanh Sơn trại, nếu không người này liền bỏ chạy, thân phận chân thật của hắn phải..."
Thanh âm hai người đang nói, bỗng nhiên đè thấp, Tô Bằng nghe không rõ lắm, đang định nhích tới gần một chút, dưới chân lại truyền đến một thanh âm răng rắc vang lên, do không cẩn thận giẫm trúng một đoạn cành khô!
Tô Bằng thầm nghĩ không tốt, quả nhiên, tiếng nói chuyện phía trước, lập tức ngừng hẳn, sau đó liền lặng yên không một tiếng động.
Tô Bằng thầm nghĩ không được, nhanh chóng đi đến căn phòng đó, lại phát hiện, người nói chuyện còn nhanh hơn mình đã nhanh chóng rời đi.
Nhìn dưới chân một chút, Tô Bằng thấy rõ ràng hai dấu chân, Tô Bằng đuổi theo dấu chân, lại phát hiện dấu chân rất nhanh đã không thấy tăm hơi, hai người nói chuyện biến mất không thấy gì nữa.
“Chuyện này, chắc chắn không phải là đơn giản như vậy... Theo như lời hai người này, Thanh Sơn trại dường như có đồ vật gì đó rất có giá trị, khiến cường đạo núi Thanh Long phải đến đây... Thậm chí còn có người trà trộn vào trong thôn nằm vùng!"
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.
Thấy đã không cách nào truy đuổi được hai người nói chuvện kia, Tô Bằng bỏ lại suy nghĩ sau đầu, tiếp tục đi đến nhà Tào thợ mộc.
Rất nhanh đi tới nhà Tào thợ mộc, Tô Bằng đem hai con rắn mình bắn chết bán cho Tào thợ mộc, đồng thời cũng quan sát phản ứng của Tào thợ mộc một chút, mới vừa rồi khu dân cư kia, cách nhà Tào thợ mộc rất gần, hai người nói chuyện vừa rồi, chưa chắc không phải là Tào thợ mộc.
Có điều, Tào thợ mộc giống như có uống chút rượu, trên mặt đỏ hồng, đầu lưỡi cũng lớn, kéo Tô Bằng muốn hắn uống rượu với mình, Tô Bằng có một chút thường thức, thấy Tào thợ mộc bộ dạng này, hiển nhiên đã uống rượu một lúc rồi. Hai người mới vừa rồi thấp giọng mưu đồ bí mật kia, khả năng là hắn không lớn lắm.
“Không giống như là hắn... Nhưng, hai người kia là ai chứ?"
Tô Bằng suy nghĩ.
Cự tuyệt đề nghị cùng nhau uống rượu của Tào thợ mộc, Tô Bằng bước nhanh đi đến nhà của trại chủ Hàn đại phu.
Tiến vào nhà của Hàn đại phu, lão già này đang ở trong nhà, Tô Bằng lên tiếng chào hỏi, tiến lên nói với Hàn đại phu...