Hắn đang định nổi xung thì phát hiện tay chân mình nhũn ra không chút sức lực.
verorg
Lúc ấy một cánh tay khoá chặt cổ Hứa Quốc Hán, một lưỡi dao găm kề vào cổ hắn.
“Lão Hứa, còn động nữa, dao của ta không quen biết ngươi đâu!” Là người thợ săn già, hắn đã khoá chặt được Hứa Quốc Hán.
“Nội lực tiêu tán... Các ngươi đã hạ dược trong rượu?”
Cuối cùng Hứa Quốc Hán lộ vẻ kinh hoảng, nói.
“Ngươi tưởng không phải vì hạ dược ta sẽ nhiều lời với người vậy
sao?”
Tô Bằng xoa xoa người, chỗ bị chum rượu đập phải rất dau, nhưng cũng không có gì đáng ngại, võ công của Hứa Quốc Hán cũng không tồi, nhưng trúng Tán Khí Tán độc môn của Hàn đại phu, thợ săn già đã uống thuốc giải trước nên không sao.
“Trói hắn lại!”.
Hàn đại phu hộ, mấy hậu sinh tinh tráng phía sau liền tiến tới dùng thừng trói Hứa Quốc Hán lại.
Hàn đại phu tiến lại lục soát người Hứa Quốc Hán, tìm được ba quyển sách mỏng, một miếng vàng khoảng ba lượng, còn có một cái mặt nạ quỷ to cỡ nắm tay, không biết dùng làm gì.
“Nhốt hắn trong nhà lao của trại, hai người canh chừng hắn.”
Hàn đại phu dặn..
Tô Bằng, Quý Minh, thợ săn già và Hàn đại phu cùng trở về nhà Hàn đại phu.
“Lần này tất cả là nhờ Tô tiểu hữu phát hiện được manh mối, vạch trần âm mưu, Hàn mổ thay mặt mấy trăm nhân khẩu trong trại bái tạ ngươi!”
Hàn đại phu thi lễ với Tô Bằng, hắn vội đỡ Hàn đại phu, Hàn đại phu đứng thẳng, lấy ra ba quyển sách và miếng vàng kia, nói:
“Tô tiểu hữu, thứ này nếu không có người cũng không có được. Vậy ta giao lại cho ngươi.”
Tô Bằng trong lòng rất thoải mái, thù lao tìm được nhiệm vụ ẩn này cuối cùng cũng tới. Hắn nhận lấy ba quyển sách, chỉ thấy bên trên ghi “Hoá Vũ Kinh”, “Mãn Thiên Hoa Vũ”, “Lục Địa Phi Hành Thuật”.
| Lật ra xem một chút, thấy Hoá Vũ Kinh là một môn nội công công pháp, Mãn Thiên Hoa Vũ là thủ pháp về ám khí, Lục Địa Phi Hành Thuật là môn khinh công.
“Lão già ta cái khác thì không được, nhưng nhân lực vẫn có chút. Hoa Vũ Kinh có thể coi là môn nội công không tồi, Mãn Thiên Hoa Vũ và Lục Địa Phi Hành Thuật cũng tốt. Võ công của Võ Quán Giáo ở quận Giang Ninh tuy không kém nhưng cũng chẳng có mấy loại.”
Thợ săn già đứng bên cạnh nói với Tô Bằng.
Tô Bằng mừng trong bụng, ba quyển võ công bí tịch này tuyệt đối là thứ hiếm có trong lúc này. Á
| Tô Bằng từng nghe tổ trưởng Lôi Minh nói, đạo cụ trong trò chơi đều chia thành chín đẳng cấp là ghi, trắng, lam nhạt, lam đậm, bạc, kim, ám kim, kim cương và thái dương.
Trong đó màu ghi là đồ đại chà, bình thường nhất, màu trắng là đồ bình thường, màu lam nhạt khá khó tìm, màu lam đậm là khá tốt, màu bạc chỉ có Boss nhỏ sinh ra, màu kim, ám kim, kim cương, thái dương thì càng hiểm hơn.
Ba cuốn võ công bí tịch này đều là màu lam nhạt rồi.
Mà Sát Trư Đao Pháp mà Tô Bằng lĩnh ngộ được mới chỉ là công pháp màu ghi.
Tô Bằng cất bí tịch đi, nhìn thợ săn già và Hàn đại phu dường như cảm thấy điều gì đó.
“Vàng này cũng nên giao cho tiểu hữu ngươi.”
Hàn đại phu nói rồi đưa ba lượng vàng cho Tô Bằng. Tô Bằng nhận lấy vàng, mỉm cười nói với Hàn đại phu:
“Trại chủ, có phải có việc gì muốn Tô mỗ làm, cứ nói ra, không phải khách khí như vậy.”
“Ha ha, tiểu hữu quả nhiên rất hiểu lòng người.”
Hàn đại phu nghe thế cười lớn, rồi dần trở nên nghiêm túc, nói:
“Lần này cường đạo Thanh Long Sơn tính toán kỹ lưỡng như vậy nhất định có âm mưu, ta cảm thấy chúng sẽ không dễ dàng từ bỏ. Nếu chúng bất chấp thương vong tấn công sơn trại thì ta e khó lòng kháng cự. Tô tiểu hữu, có thể nhờ người xuyên đêm đến quận Giang Ninh mời Hắc Thuỷ Quân đến diệt phi được không?”
Khi Hàn trại chủ nói câu này, góc dưới bên trái màn hình của Tô Bằng bông bật ra nhắc nhở:
“Nhiệm vụ ẩn: Tín sử cầu viện của Thanh Sơn Trại, có tiếp nhận không? Có/Không.”
Tô Bằng nghe xong, nhìn Quý Minh vẫn đang trong phòng, hắn lúc này dường như đang rất ngưỡng mộ Tô Bằng được ba cuốn bí tịch, ánh mắt rực cháy không biết đang nghĩ gì.
Tô Bằng tâm khẽ động, nghĩ một chút nói:
“Trại chủ đại nhân, việc này là một mình ta khó lòng hoàn thành, ta muốn tìm một vài người cùng đi.”
“Chỉ cần mời được cứu viện của Hắc Thuỷ Quân là được, nhưng người quá nhiều sợ sẽ gây chú ý cho cường đạo Thanh Long Sơn nấp đầu đó. Tốt nhất không quá năm người đi cùng.”
“Được.”
Tô Bằng gật đầu, quay sang tiến lại chỗ Quý Minh, nói:
“Thế nào? Cùng đi không?”
“Có lợi ích gì? Ví dụ như nội kình công pháp của ngươi?”
Quý Minh chớp mắt.
“Cái đó...có lẽ không được. Nói thực, ba cuốn bí tịch này ta không định chia sẻ. Thời gian đầu công pháp lam nhạt khá khó kiếm, nhưng vàng thì ta có thể chia. Đương nhiên cũng mong người giữ bí mật, đừng kể việc ta có thêm đạo cụ với người khác.
Tô Bằng nói.
“Cũng được, nhưng vàng thì ta không lấy. Nếu nhiệm vụ Thanh Sơn Trại này có lợi ích gì đặc biệt thì ta phải được ưu tiên.”
Quý Minh nói với Tô Bằng. Tô Bằng có chút ngạc nhiên, dường như điều kiện kinh tế của Quý Minh khá tốt, ngược lại có hứng thú với lợi ích vẫn chưa có hơn.
“Được, nhưng phải nói trước, ta chỉ có thể nhường lợi ích của mọi người chứ không nhường phần ta đáng có.”
Nhiệm vụ ẩn này là do Tô Bằng dẫn ra, sau này khi có đạo cụ hoặc - phần thưởng khác Tô Bằng rất có khả năng sẽ được nhiều hơn người
khác.
“Vậy à...”
Quý Minh nghĩ một chút gật đầu.
“Ngươi vẫn muốn tìm Phó Khang và Tôn Thế Giai cùng hoàn thành nhiệm vụ chứ?”
“Sao lại không?”
Tô Bằng nói.
“Nhiệm vụ này thêm người thì hoàn thành sẽ dễ dàng hơn.”
“Tuỳ người. Nhưng nhận nhiệm vụ có thể sẽ phải làm thêm giờ, phải thông báo cho Lôi Minh.”
Tô Bằng tìm Phó Khang và Tôn Thế Giai nói với họ về nhiệm vụ ẩn lần này.
“Lợi hại! Tô ca, nhanh như vậy đã tìm thấy nhiệm vụ ẩn rồi. Cứu viện à, cảm giác phần thưởng nhiệm vụ sẽ không tồi, thế nào cũng phải được một bộ giáp da đấy nhỉ?”
Tôn Thế Giai nghe xoi
it phát sáng, nói.
Sau một thời gian tiếp xúc Tô Bằng cũng hiểu được một chút về Tôn Thế Giai. Cậu học sinh vừa tốt nghiệp này khá mưu mẹo, lại khôn vặt, nhưng cảm giác vẫn còn non, nói khá nhanh, phần lớn xem ra đều là lời thật lòng, không giấu được nhiều chuyện.
Nhưng đây có thể cũng chỉ là hiện tượng bên ngoài, nhưng thái độ hiện nay của hắn khá có lợi cho kế hoạch của Tô Bằng.
Phó Khang ở bên cạnh Tôn Thế Giai nghe vậy, hai con mắt bất giác đảo loạn, khá giận dữ nhìn Tôn Thế Giai, dường như trách hắn tại sao lại thể hiện thái độ nhanh như vậy hiến hắn bị động.
“Vừa rồi ta tìm tổ trưởng Lôi rồi, anh ta đã thỉnh thị Thời Thiên Quân, đồng ý cho chúng ta tăng ca, tổ trưởng Lôi cũng cùng tăng ca với chúng ta.”
Tô Bằng nói với Phó Khang.
“Ta tham gia không vấn đề gì. Nhưng phải nói, nhiệm vụ sau khi hoàn thành, nếu phần thưởng là tiền vàng thì chia sáu phần, ta và Tôn Thế Giai bốn phần.”
Phó Khang mắt đảo một lúc, nói với Tô Bằng.
“Ngươi đẹp hơn người khác sao?” Quý Minh nghe thế, nói.
Phó Khang nghe thế, giận dữ nhìn Quý Minh:
“Là các ngươi tìm ta.”
Tướng mạo hắn vốn không đẹp lắm, dáng người lại không cao, nghe thế có chút cảm giác động chạm lòng tự tôn.
“Ha, Quý ca, Phó ca không có ý gì khác, chỉ là Phó ca giờ đang cần kỹ năng Thiết Tượng, tiền cần không ít, vì thế...”
Tôn Thế Giai nghe ngữ khí hai người không được thiện cảm, vội dàn hoà. Một mặt hắn đã quen làm vai trò này, mặt khác hẳn cũng rất mong chờ nhiệm vụ ẩn này, nhưng đã có liên minh chặt chẽ với Phó Khang, vì thế không muốn vì một cuộc cãi nhau vô nghĩa mà bỏ lỡ mất cơ hội này.
“Phó Khang, có thể ta nói chưa rõ, nhiệm vụ này là vì chúng ta đều vào trò chơi, Tô Bằng cảm thấy độ khó không cao, hơn nữa có lẽ phần thưởng nhiệm vụ sẽ nâng cao uy tín của chúng ta, nhiều người chia nhau
cũng không sao nên mới gọi người cùng đi, chứ không phải không có 8 ngươi không được. Vì thế yêu cầu chia tiền sáu phần các ngươi bốn
phần là không được.”
Quý Minh nhìn Phó Khang nói.
| Tô Bằng cũng nhìn Phó Khang, từ sau sự việc bán thịt đó, Phó Khang không thật để tâm đến hắn, tuy sự việc rất nhỏ nhưng dường như Phó Khang có chút không hài lòng với Tô Bằng.
Nhưng nghe Quý Minh nói thế, Tô Bằng lập tức hiểu ý hắn, phối hợp
nói:
| “Mỗi người nhường một bước đi, Phó Khang và Tôn Thế Giai cần xung kỹ năng, nhường một chút lợi ích cũng được... Nhưng không thể chia nhiều như vậy mà không có điều kiện gì. Vân là bốn người, mỗi người một phần. Nhưng ta có thể cho các ngươi mượn phần của mình trước khi trả các ngươi phía trả thêm hai mươi phần trăm.”
Thật ra Tô Bằng không bận tâm gì hai mươi phần trăm đấy, nhưng hắn đã có trước ba cuốn bí tịch và ba nghìn lượng vàng, nhưng hy sinh không như thế không phải phong cách của hắn, chỉ là bồi thường một chút mang tính tượng trưng mà thôi.
Tôn Thế Giai lúc này đã động tâm rồi, Nông Phu của hắn giờ là LV.10 rồi, có thể thăng cấp Trường Thương Trại Binh trong trại nhưng đang tiếc phí huấn luyện hắn không trả nổi, nếu cho hắn một món tiền thì hắn tin trong thời gian ngắn có thể nâng cao kỹ năng không ít. Đến lúc đó thực lực đại tăng trả tiền cũng khá đơn giản.
Phó Khang thật ra khá động lòng, tuy phải trả thêm hai mươi phần trăm nhưng giá trị thời kỳ đầu khá cao còn khi thực lực đã tăng thì chút tiền đó chẳng phải rất dễ dàng sao?
Tôn Thế Giai dường như khuyên bảo Phó Khang một chút, hắn chẳng qua chỉ bề ngoài không chịu, sau khi Tôn Thế Giai khuyên cuối cùng bốn người đã thống nhất được lợi tức Tôn Thế Giai và Phó Khang phải trả Tô Bằng là mười lăm phần trăm.
“Đúng là lòng dạ hẹp hòi... Loại người này sẽ chẳng thành được cái
gì.”
Quý Minh lạnh tanh nhìn, khi Tôn Thế Giới và Phó Khang đang bàn bạc, nói nhỏ với Tô Bằng.
"Ha ha..."
Tô Bằng cười, đưa mấy người về nhà của trại chủ Hàn đại phu.
Trong nhà trại chủ, hàn đại phu đưa cho Tô Bằng một phong thư, là hắn vừa viết cho điệt tử của hắn ở Hắc Thuỷ Quân, sau đó dặn dò bọn Tô Bằng đi nhanh về nhanh.
“Trại chủ, trong trại còn có một người cần phải chú ý...”.
Tô Bằng tiến lại, nói nhỏ với Hàn đại phu vài tiếng Hàn đại phu nghe xong mặt lộ vẻ kinh ngạc:
“Hắn? Không thể nào, hắn cống hiến cho trại rất nhiều.” “Nói chung, cẩn thận là trên hết.”
Tô Bằng nói. Hàn đại phu ánh mắt có chút nghi hoặc, chậm rãi gật đầu.
Bọn Tô Bằng từ biệt trại chú, bắt đầu tiến về quận Giang Ninh.
moi tai
“Đến quân Giang Ninh có hai đường. Một là đường lớn đi qua bình nguyên, nhưng phải vượt một con sông lớn, nếu vượt sông phải qua phà, đến quận Giang Ninh mất hai ngày. Con đường khác là qua Thanh Long Sơn, đường tắt trong núi, không ít thương nhân đều đi đường này. Họ cống nạp cho cường đạo Thanh Long Sơn định kỳ, đảm bảo an toàn, cũng nhanh chóng. Chỉ mất vài canh giờ là tới quận Giang Ninh... Chúng ta sẽ đi đường nào?”
Ra khỏi Thanh Sơn Trại không xa, Quý Minh lấy ra một tấm bản đồ sơ sài, hỏi.