Ba người bọn Tô Bằng được bao quanh bởi Hắc Thuỷ Quân, tuy - không được rèn luyện về chiến trận, nhưng con tuấn mà họ đang cười đã 8 được huấn luyện, tự biết phải xung phong thế nào, cũng không quan
tâm mong muốn của ba người Tô Bằng ra sao, cứ chạy theo Hắc Thuỷ 8 Quân về phía Thanh Long Sơn.
Hai trăm kỵ sĩ cười tuấn mã đen giống như một dòng chảy sắt thép đen, trận thế nhanh chóng tiến lại gần bọn cường đạo ở phía trước lúc này vẫn chưa kịp phản ứng. Chúng tuy có không ít kẻ cưỡi ngựa nhưng bất luận về kỹ thuật cưỡi ngựa hay khả năng công kích thì đều không sánh được với Hắc Thuỷ Quân.
“Giết!”
Chi nghe Hàn Thác ở phía trước hô lên một tiếng, Tô Bằng thấy vị chiến tướng này cả người lẫn ngựa như được bao bọc trong một thứ nội kình giống như màn sương, tốc độ của chiến mã nhanh hơn ba phần. Hắn giương cây thiết thương nặng nề lên, phía đầu mũi thương dường như xuất hiện cá kình khí hình thành từ nội kình.
Những kẻ chịu trận đầu tiên chính là mấy tên cường đạo không cưỡi ngựa ở hàng đầu tiên. Chỉ thấy bị Hàn Thác cả người lần ngựa xông lên như vậy, khoảng hơn chục tên cường đạo phía trước giống như ngời giấy bị cây thiết thương ném lên trời. Thân thể chúng bị kình khí cường đại trên cây thương của Hàn Thác xuyên thấu, lộ ra những cái lỗ to bằng đầu người.
“Đây chính là thực lực của bách phu trưởng Hắc Thuỷ Quân sao? Đám lâu la bị hất lên trời, cảm giác như bị súng bắn tỉa hạng nặng bắn trúng vậy!”
Ba người Tô Bằng ở phía sau Hàn Thác không xa, chứng kiến cảnh tượng chấn động đó nhất thời sững sờ.
“Giết!”
Phía sau Hàn Thác, hai trăm Hắc Thuỷ Quân ai ai cũng mặt không chút cảm xúc giống như một đoàn Sát Thần mặt lạnh. Họ tuy không bằng Hàn Thác nhưng ai cũng thực lực không tồi. Dù là kỹ thuật cưỡi ngựa hay nội kình đều có thành tựu nhất định. Họ vụng vũ khí, không ngừng công kích đám cường đạo ở hai bên.
Bọn Tô Bằng ở giữa Hắc Thuỷ Quân, không cần đối diện trực tiếp với cường đạo nhưng cũng bị thực lực cường hãn của Hắc Thuỷ Quân làm cho chấn động.
“Hai trăm người ở đây, mỗi người đều có chiến lực không tầm thường... So với Hắc Thuỷ Quân, tên đầu mục chúng ta giết ở cầu gô chẳng là gì... Một kỵ sĩ Hắc Thuỷ Quân bình thường có thể một chọi tám, giết chết bọn cường đạo canh gác ở cầu rồi.”
Tô Bằng nghĩ bụng.
Hắc Thuỷ Quân mở một đường máu, có lẽ đã giết được sáu bảy chục tên cường đạo đang công kích Thanh Sơn Trại.
Cường đạo Thanh Long Sơn tuy rất dũng mãnh, nhưng đối diện với sự sát phạt gần như là từ một phía thế này cũng có chút hỗn loạn.
“Kẻ nào giết nhị lang của ta?”
Lúc này, từ trong đám cường đạo bông vang lên một tiếng hét, chỉ thấy xuất hiện một võ tướng mặc khải giáp màu xanh, mái tóc đỏ thâm, phía sau là bốn chục tên phi tặc bưu hãn, tay cầm binh khí mã chiến, khí thế hào hùng nhìn về phía Hắc Thuỷ Quân.
Hàn Thạc hừ lạnh một tiếng, thúc ngựa quay tròn, toàn bộ Hắc Thuỷ Quân lại di chuyển một vòng, biến thành hình lưỡi đạo nhằm thắng đám cường đạo này. Hàn Thạc hộ lên:
“Thanh Long Sơn Lăng Thiên! Hôm nay chính là ngày người phải chịu tội!”
Vừa hô, Hàn Thác vừa dẫn Hắc Thuỷ Quân xông tới.
“Đừng tưởng bản trại chủ sợ ngươi!”
Tên Lăng Thiên tóc đỏ hét lên một tiếng, hắn giương cung, lắp tên, a bắn về phía Hàn Thác.
Bum!
Tên được bắn ra, dây cung lại phát ra tiếng như tiếng súng Hàn Thác cười khẩy, vụng thiết thương lên, với tốc độ không thấy được cả thương ảnh, điểm trúng mũi tên đang lao tới.
Bùm!
Nội tình khiến mũi tên của Lăng Thiên nổ tung thành nhiều mảnh.
Lăng Thiên kêu lên một tiếng quái dị rồi liên tiếp bắn ra ba mũi tên nữa, nhưng đều bị Hàn Thác đánh nổ tung như mũi tên trước.
“Hắn có khả năng đó sao?”
Tô Bằng và Quý Minh thấy thế trong lòng đều chấn động.
“Hôm nay chính là ngày người mất mạng!”
Lúc này Hàn Thác thống lĩnh Hắc Thuỷ Quân xông về phía bốn chục tên cường đạo với Lăng Thiên là kẻ dẫn đầu, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Lăng Thiên cũng thét lên, cầm một cây trường thương, thúc ngựa dẫn quân lao tới. Khi hai đội quân còn cách nhau hơn chục mét, Lăng Thiên bông nhảy khỏi ngựa, một bước nhảy bốn năm mét nhằm thắng Hàn Thác đâm tới.
Hàn Thác cười khẩy, nội kình bạo phát, cũng từng người nhảy khỏi ngựa, hai võ tướng số thương trên không trung.
Bọn Tô Bằng ở phía dưới mà cũng cảm giác bị khí kình tác động đau cả mặt.
Phụt!
Tan
Đầu lĩnh cường đạo Thanh Long Sơn dù gì nội kình cũng thua một bậc, trên không trung không khống chế được thân thể, phun ra một ngụm máu bay ngược ra sau.
Còn Hàn Thác thì rơi xuống, vừa hay chiến mã lao tới, hắn đáp xuống lưng ngựa, chiến mã loạng choạng, dường như khá khó khăn.
“Tiếp tục giết!”
Hàn Thác hét lớn, nội kình rất nhanh đã hồi phục, lại xông lên đầu tấn công bốn mươi tên cường đạo kia...
Trận chiến diễn ra không được bao lâu, cường đạo Thanh Long Sơn tuy hung hãn nhưng chiến lực thực tế lại kém Hắc Thuỷ Quân quá nhiều.
Nếu nói chiến lực của cường đạo bình thường Thanh Long Sơn là một thì môi Hắc Thuỷ Quân là mười. Hơn nữa trận thể tạo nên từ hai trăm Hắc Thuỷ Quân càng không phải thứ đám ô hợp kia chống lại nổi.
Đám cường đạo tấn công Thanh Sơn Trại rất nhanh đã bị Hắc Thuỷ Quân tiêu diệt sạch sẽ. Lăng Thiên bị Hàn Thác đánh cho thổ huyết nhưng may mắn được bọn cường đạo cưỡi ngựa còn lại cứu thoát. Còn lại ba trăm tên cường đạo bị bỏ lại thì bảy phần bì Hắc Thuỷ Quân giết, ba phần mất đi sĩ khí, quỳ xuống đầu hàng.
| “Cường đạo đầu hàng cũng là cường đạo, giết, không để lại một tên nào!”
Hàn Thác cũng là kẻ nhẫn tâm khi quân sĩ hỏi hắn xử lý thế nào đám cường đạo kia thì hắn hạ lệnh giết toàn bộ.
Nhưng lúc này cửa trại Thanh Sơn Trại mở ra.
Hơn ba mươi trại dân đi ra, Tô Bằng nhìn thì thấy dẫn đầu là trại chủ Hàn đại phu, phía sau là thợ săn già, Tào thợ mộc, Trường đồ tể, còn một vài hậu sinh, phía sau nữa là một số nông phu.
Hàn Thác thấy thế, thúc ngựa tiến lại, đến trước Hàn đại phu thì nhảy 3 xuống ngựa, hỏi:
“Đại bá vẫn khoẻ chứ?”
“Không sao... nhưng đám cường đạo đáng chết này nửa đêm lại đến đánh lén thật. Còn dùng hoả tiễn đốt trại, may mà cổng trại đã được xử lý chống cháy, không bị cháy lớn... Nhưng dù thế trại cũng chết mất hơn chục người, đều là bị Lăng Thiên bắn chết. Đáng tiếc quá, họ đều là người giỏi.”
Hàn trại chủ đau đớn nói.
“Bá không sao là tốt rồi. Được rồi, ta đọc thư của bá thấy bảo mọi người bắt được một tên gian tế?”
Hàn Thác hỏi.
“Đúng vậy... Tất cả là nhờ Tô tiểu hữu cảnh giác mới phát hiện được hắn. Nếu không, để hắn mở cổng trại thì hậu quả khó lường.”
Hàn trại chủ nói. Lúc này ba người Tô Bằng đã xuống ngựa, tiến lại gần, vừa hay nhìn thấy ánh mắt cảm kích của Hàn trại chủ.
“Họ đi ngay trong đêm đến quận Giang Ninh đưa thư bảo ta đưa quân đến cứu viện, cũng coi như có công không nhỏ.”
Hàn Thác nghe xong, quay lại nhìn Tô Bằng, ánh mắt có phần dịu
dàng.
“Thác lang, ta đưa người đi gặp tên gian tế kia hỏi cho rõ ràng.”
Hàn trại chủ nói. Hàn Thác gật đầu.
“Ta cũng muốnn bẩm báo tường tận cho thống lĩnh và thành chủ đại nhân.”
“Chúng ta cùng đi.”
Tô Bằng nói, Hàn đại phu gật đầu, thế là mấy người cùng vào Thanh Sơn Trại.
Mọi người cùng vào nhà của Hàn Quốc Trung, nhưng vừa vào thì sắc mặt Hàn đại phu biến sắc, kêu lên:
“Nguy rồi!”
Mấy người bọn Tô Bằng, Hàn Thác sắc mặt cũng hơi thay đổi. Chỉ thấy tên Hứa Quốc Hán dường như rất ngoan ngoãn toàn thân bị trói như gói bánh chưng. Nhưng lúc này trên cổ hắn lại cắm một con dao găm, bên dưới là một vũng máu, hai mắt hắn trợn lên không cam lòng, hơi thở đã không còn nữa, hắn đã chết rồi!
“Sao lại bị giết... Hắn chính là gian tế, võ công cũng không tồi, sao lại bị giết rồi?”
Hàn trại chủ bất giác lầm bầm.
“Ngoài hắn ra trong trại còn có kẻ khả nghi.”
Thấy vậy Hàn Thác mặt không chút biểu cảm, nói.
“Đại bá không cho người canh hắn sao?”
Hàn Thác quay lại hỏi Hàn đại phu.
“Ta cho hai hậu sinh trông coi hắn... Nhưng vừa rồi cường đạo Thanh Long Sơn tấn công trại, hai hậu sinh đó chạy ra giúp, không biết tên gian tế này bị kẻ nào giết rồi...”
Hàn đại phu nói, nhưng mắt nhìn về phía Tô Bằng. “Hửm? Vị bằng hữu họ Tô cũng biết chuyện này?
Hàn Thác thấy ánh mắt Hàn trại chủ có chút kỳ lạ, lập tức ánh mắt trở nên sắc lạnh, nhìn Tô Bằng.
“Không phải vậy, khi Tô tiểu hữu rời khỏi trại đã dặn ta có thể trong trại còn kẻ đáng nghi khác, có thể sẽ giết tên gian tế này, bảo ta ngoài hai người canh gác trong phòng còn sắp xếp thêm hai người ngầm theo dõi nữa...”
Hàn đại phu trầm ngâm nói.
“Tô tiểu hữu tính toán cũng chu đáo, đại bá có sắp xếp thêm người không?”
Hàn Thác nghe vậy hỏi.
“Khi ấy ta không nghĩ như vậy, nhưng vì Tô tiểu hữu đã đoán đúng nội gián nên ta cũng chú ý hơn... Ta dặn hai đứa trẻ trong khu dân cư bên cạnh. Vị trí của chúng vừa hay nhìn được cửa của căn phòng này, chắc giờ chúng vẫn ở đó. Giờ ta đi hỏi xem sao.”
Hàn đại phu nói.
Nghe thế, sắc mặt của một kẻ phía sau Hàn đại phu sáng tối bất định.
“Trại chủ, để ta đi hỏi hai đứa trẻ đó.”
Trường đồ tể tiến lên nói, không đợi Hàn đại phu trả lời thì thợ rèn họ Tào cũng nói.
“Để ta đi.”
“Ha, hai vị, mọi người đều không cần đi, vạn nhất kẻ giết người 9 chính là hai vị thì không phải đã để cơ hội cho hai vị chạy trốn hoặc giết
hai đứa trẻ đó sao?”
Hàn Thác cười khẩy, nói với một quân sĩ Hắc Thuỷ Quân.
“Ngươi đi đi.”
“Vâng.”
Quân sĩ đó nhận lệnh đi ra.
Sắc mặt của hai người họ Trương và Tào lập tức trở nên khó coi, dường như rất giận dữ vì bị nghi ngờ.
Không lâu sau, quân sĩ Hắc Thuỷ Quân đưa tới hai đứa bé, chúng vừa vào phòng thì nhìn về phía thợ rèn Tào.
“Trại chủ a bá, bọn cháu thấy thợ rèn Tào vào phòng rồi đi ra.”
Một trong hai đứa trẻ chỉ thợ rèn Tào, nói.
“Là ngươi?”
Hàn trại chủ nghe thế chau mày, Trương đồ tể và thợ săn già cũng không tin nổi lùi một bước.
“Ha...thật không ngờ, ẩn cư trong Thanh Sơn Trại mười năm, cuối cùng lại bị một đứa trẻ miệng còn hội sữa phát hiện!”
Lúc này Tào thợ mộc đột nhiên cười quái dị, quanh người hắn trào ra một thứ khí kình quỷ dị.
“Ngươi chính là tên nội gián thứ hai... Rốt cuộc ngươi là ai, ta nghĩ giờ người sẽ không nói... Nhưng cũng không quan trọng nữa, trong phòng dụng hình của Hắc Thuỷ Quân người rất nhanh sẽ nói hết những gì mình biết thôi.”
Mặt Hàn Thác lạnh tanh, nói.
“Dựa vào các ngươi thì không giữ được ta đâu... Mở!”
Tào thợ mộc bỗng vung tay tung một quyền về phía quân sĩ Hắc Thủy Quân đang lao tới. Quân sĩ Hắc Thủy Quân giống như bao cát bị đánh bay ra sau đập thẳng vào tường.
“Không giữ nữa!”
| Tào thợ mộc hét, rồi hai đạo lưu quang lần lượt bắn về phía Hàn Thác và người thợ săn già. Đồng thời thân thể hắn cũng nhanh như chớp lao ra theo đường cửa sổ.
Hàn Thác và thợ săn già đều đưa tay chặn lưu quang, thì ra đó là hai chiếc phi đao.
“Đuổi theo!”
Hàn Thác hét lên, xông ra cửa, phía sau hắn còn có hai Hắc Thủy Quân.
Bọn Tô Bằng cũng đuổi theo, chỉ thấy tên họ Tào tựa con chim lớn, không ngừng nhảy trên nóc nhà, một cú nhảy cũng xa tới sáu bảy mét. Hàn Thác thấy thế, hô lớn:
“Cung!”
| Hắc Thủy Quân phía sau lập tức đưa trường cung và một mũi tên cho hắn. Hàn Thác kéo dây cung, pưng một tiếng bắn ra.
“Vút!”
Mũi tên lao đi bắn về phía tên họ Tào hiện đã chạy gần ra khỏi trại. Hắn ta giống như đoán trước được, đầu thậm chí không ngoảnh lại, vung chân đá trúng mũi tên của Hàn Thác.
Chỉ thấy hắn dường như mượn lực của mũi tên đó, nhẹ nhàng bay ra khỏi trại, trong không trung còn vọng lại tiếng của hắn:
“Ta là ai, ta tới làm gì, các ngươi mãi mãi sẽ không biết được, ha ha ha...”
“Hừ!”
Hàn Thác thấy mũi tên của mình không những không có tác dụng mà còn giúp hắn ta chạy thoát, hừ một tiếng ném mạnh cung xuống đất.
“Rốt cuộc hắn là ai? Võ công dường như giỏi hơn cả Lăng Thiên”
Quý Minh, đứng bên cạnh Tô Bằng nói nhỏ.
“Tào thợ mộc ở Thanh Sơn Trại mười năm rồi...có võ công như vậy rốtt cuộc hắn vì mục đích gì mà mai danh ẩn tính sống ở Thanh Sơn Trại?”
Thợ săn già nhìn về hướng tên họ Tào chạy trốn, ánh mắt có phần phức tạp, nói.
Tô Bằng nhìn về hướng đó, nheo mắt rồi nhìn về phía nhà của tên họ Tào, dường như ở đó giấu một thứ gì đó không tầm thường...