“Hai vị suy nghĩ thấy thế nào hả? Dù sao, hai vị tự mình chặt thân thể mình cũng không phải là lần đầu tiên, rất quen thuộc mà.”
Tô Bằng hờ hững nói.
Nghe Tô Bằng châm chọc như thế, sắc mặt Hắc Bạch Song Sát không khỏi biến sắc.
Hai người này kể từ sau lần hành trình trong địa cung kia, ăn thịt người, ăn chính mình, tâm lý ít nhiều xuất hiện chút ít vặn vẹo biến thái.
Trong tiềm thức, bọn họ đối với hành vi ăn thịt người của mình, đều có cảm giác tự ti nhất định, giống như từ nay bị gạt bỏ ra khỏi người bình thường.
Lại thêm thân thể không vẹn toàn, càng tăng thêm cảm giác tự ti của bọn họ.
Nói từ trên phương diện nào đó, bọn họ sở dĩ sau khi ra khỏi địa cũng vẫn tiếp tục ăn thịt người, trên phương diện nào đó cũng xem như là một loại bồi thường thiệt hại tâm lý, một mặt không biết ở ở bên trong đã chịu đựng kích thích như thế nào, khoái cảm lúc gần đói chết ăn mọi vật, dần dà đã hình thành dấu ấn khoái cảm trong tâm lý bọn họ, mặt khác, ăn thịt người, khiến vô số người trên giang hồ sợ bọn họ, khiến tâm lý của bọn họ đạt được thỏa mãn tuyệt đối.
Cảm giác thỏa mãn này, thể hiện trên sự sợ hãi kẻ địch đối với bọn họ, cho dù võ công không kém bọn họ bao nhiêu, nhưng khi nghe thấy tên của bọn họ đều vô thức sững sờ mấy giấy, tình cảnh này, khiến cho cảm giác tự ti tạo thành do ở trong địa cung ăn thịt người dần dần được bù đắp, thậm chí tạo thành một loại cảm giác vượt trội biến thái.
Dần dần, trạng thái này thay đổi tâm lý của bọn họ, cho tới bây giờ, người nhìn thấy nghe thấy tên của hai người bọn họ nhưng lại không sợ, trái lại sẽ khiến cho bọn họ có một loại ác cảm.
Lúc này điệu bộ Tô Bằng nói chuyện với hai người, giống như hoàn toàn không biết danh hiệu ăn thịt người của hai người bọn họ, một chút sợ hãi bọn họ cũng không có, đồng thời, còn nói ra điều hai người tránh né.
Hai người này, ít nhiều cảm thấy có chút tự ti đối với thân thể không vẹn toàn của mình, cho nên mới phải giết chết đại sư cơ quan đã giúp bọn họ làm tay chân giả, vừa rồi sở dĩ nói nếu như Liễu Không chặt đứt hai chân vẫn còn chưa mất máu mà chết, thì tạm tha cho hắn một mạng, tuyệt đối không phải xuất phát từ lòng tốt. Mà là một loại khoái cảm biến thái nhìn người càng khuyết thiếu hơn cả mình.
Lúc này, Tô Bằng một người tứ chi đầy đủ, đối với bọn họ nói ra lời nói bảo bọn họ lại tự chặt đứt thân thể của mình, nhưng lại càng kích thích thần kinh mẫn cảm của bọn họ.
“Tiểu tử.... Ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Trong ánh mắt Hắc Sát để lộ ra hàn quang, nói với Tô Bằng.
“Ta đổi chủ ý rồi, trước tiên chúng ta sẽ chặt đứt chân tay của ngươi, sau đó giữ lại mạng cho ngươi, sau này, chúng ta sẽ đi tìm bang chủ hội Thiên Song, mang ngươi bỏ đi. Sau đó đem tứ chi của ngươi làm thành thịt băm, đút cho ngươi ăn, để ngươi ăn mỗi ngày, ói ra cũng phải ăn... Sau đó, đợi ngươi chết rồi, lại làm thành tiêu bản, sưu tầm.”
Bạch Sát ngữ khí cũng phát lạnh, nói với Tô Bằng.
“Hai vị, lời các ngươi nói dường như có thể khẳng định giết được ta. Nếu như hai vị có lòng tin như vậy, không bằng tới thử xem, xem thử có thể giết chết được ta hay không.”
Tô Bằng hờ hững cười cười, nói với hai người.
Hắc Bạch Song Sát nghe thế, trong lòng càng thêm tức giận, nhưng lại càng thêm kiêng dè Tô Bằng, nghi ngờ người này có tài nghệ kinh người nào không.
Trong lòng Tô Bằng thì lại thầm nghĩ đáng tiếc, độc tố của Bi Tô Thanh Phong lơ lửng trong không trung, sẽ nhanh chóng bốc hơi, trở thành thứ không có tác dụng tán công, bằng không Bi Tô Thanh Phong còn lưu lại trong hầm mỏ này, cũng có thể khiến người gục ngã trong này.
Chỉ là cho dù đã không còn Bi Tô Thanh Phong kia, Tô Bằng cũng không sợ hai người này, hắn đã chuẩn bị đầy đủ, giết chết hai người ở đây, bớt cho bọn họ gây hại nhân gian.
“Nếu như người ta đã không sợ chúng ta, đệ đệ, chúng ta cũng chỉ có thể bắt hắn bào chế trước, xem thử đến lúc đó, miệng hắn còn cứng như vậy nữa không.”
Hắc Sát đã hơi đè xuống cơn giận, ngược lại tỉnh táo rất nhiều, nói với Bạch Sát.
Bạch Sát khẽ gật đầu, cùng Hắc Sát chậm rãi đi qua chỗ Tô Bằng.
Khi hai người đi đến khoảng cách ba bốn mét trước mặt Tô Bằng, đột nhiên tăng tốc, cùng nhau lao về phía Tô Bằng.
Bạch Sát nhảy lên, từ không trung vọt đến chỗ Tô Bằng, còn Hắc Sát kia, thân thể lại đột nhiên hạ thấp, chân giả trường đao đá về phía Tô Bằng.
Tô Bằng vẫn không hề sợ hãi, thân thể thoáng chốc lùi về sau nửa bước, bảo kiếm trong tay, thi triển Bán Thức Kiếm Pháp, vận chuyển kiếm thế, nghênh đón thế công của hai người.
Lúc này, trong hầm mỏ này cũng không có nhiều người, Tô Bằng thi triển, chính là Bán Thức Kiếm Pháp tầng thứ sáu, toàn lực tấn công.
Lập tức, Hắc Bạch Song Sát từ không trung và trên mặt đất liên thủ tấn công Tô Bằng, cũng cảm thấy không gian xung quanh, dinh dính khác thường, hai người bọn họ giống như bị khóa chặt trong cái kén hổ phách của côn trùng, không thể nào tự do hoạt động được.
Hai người này không khỏi kinh hãi, bọn họ còn chưa nghe nói qua kiếm pháp nào có hiệu quả phòng ngự phong tỏa mạnh như vậy, chỉ là kiếm khí Tô Bằng mang theo lúc này, khiến hai người bọn họ hành động bất tiện.
Có điều, hai người này từ trong nội cung đã lấy được ma công quỷ dị, cũng không thể khinh thường, hai người đồng thời hét lớn một tiếng chói tai, Tô Bằng lập tức cảm giác, phía trước thân thể hai người này, không ngờ tuôn ra một loại khí tức độc ác, phối hợp cùng thế công của hai người, không ngờ phá vỡ phong tỏa tầng bốn tầng năm Bán Thức Kiếm Pháp của mình.
“Võ công của hai người này, quỷ dị khác thường... cảm giác như là...”
Trong lòng Tô Bằng chấn động, không biết tại sao, nhìn thấy võ công hai người này, Tô Bằng chợt nhớ tới tà linh trên người Cổ Kiếm trong Cổ Kiếm sơn trang.
Chỉ là hai người này, khí tức mang theo trên người, cùng khí tức trên người Cổ Kiếm vẫn có chút không giống nhau, đồng thời, bọn họ cũng không phải thi triển công pháp hộ thể, mà lại càng có khuynh hướng tấn công.
Nhưng Tô Bằng lại có thể chắc chắn, công pháp này, tuyệt đối không phải là nội kình tấn công bình thường, mà mang theo linh thể tấn công kỳ dị nào đó, hoặc là công pháp tương tự.
Tô Bằng thậm chí có thể loáng thoáng nhìn thấy, dưới sự công kích của hai người, không ngừng có bóng đen thoáng ẩn thoáng hiện chỗ trường kiếm cụt tay của Bạch Sát, và trường đao cụt chân của Hắc Sát, ngọc bội ác ý của mình, cũng cảm giác được tấn công của đối phương, có ác ý cấp linh thể.
“Võ công tà môn!”
Trong lòng Tô Bằng thầm kêu một tiếng, nhưng vẫn thản nhiên không sợ hãi, mức độ linh thể tấn công của đối phương, Tô Bằng cũng có thể cảm nhận được cường độ, nhiều nhất ngang bằng với mức độc oan hồn gặp phải lúc trước tuy có phần hơi mạnh hơn một chút, nhưng vẫn không bằng hổ sát của hắc y nhân, tấn công ác ý của mức độ này, ngọc bội hoàn toàn có thể đỡ được, thậm chí không cần phát huy Phật thư của mình.
Chỉ là, Tô Bằng cũng càng ngày càng tò mò, hai người này, đã gặp phải cái gì trong địa cung, học được thứ võ công tà môn này?
Hai người Hắc Bạch Song Sát càng đánh, cũng càng giật mình.
Bọn họ từ khi có được di vật của tiền bối ma đạo trong địa cung, bèn cùng nhau tu luyện loại ma công ít nhiều có phần vượt ra ngoài tri thức bình thường này.
Võ công này, nếu như để Tô Bằng đánh giá mà nói, tối đa cũng chỉ là võ công cấp bậc bạc, hoặc là hơi nghiêng về màu vàng một chút, nhưng lại cất chứa công pháp tấn công linh thể quỷ dị.
Chỉ cần động thủ với bọn họ, không cần bao nhiêu thời gian, đối thủ sẽ tràn ngập tâm tình tiêu cực, hoặc là sợ hãi, hoặc là nôn nóng bất an, hoặc là muốn tự sát, hoặc là không cách nào dùng lý trí phán đoán.
Thời gian giao đấu càng dài, hiệu quả lại càng mãnh liệt.
Từ sau khi học được công pháp tà môn này, Hắc Bạch Song Sát mặc dù võ công không phải là tuyệt thế, nhưng giết được không ít đối thủ võ công cao cường hơn bọn họ, cũng khiến cho bọn họ đối với môn võ công tà môn này hết lòn tin tưởng, cảm thấy cho dù võ công chân chính cao hơn hai người bọn họ một bậc, cũng phải chết dưới tay bọn họ.
Nhưng mà, người được hòa thượng béo gọi là Tô thiếu hiệp trước mặt này, lại hoàn toàn ngăn cản được công pháp tà môn của bọn họ, võ công của đối phương lại cao, hai người cũng chưa từng gặp phải.
Hắc Bạch Song Sát lập tức có chút sợ hãi, tiếp tục như vậy, sớm muộn người bị thua sẽ là hai người bọn họ.
Trong lúc đánh nhau, hai người đưa mắt liếc nhìn nhau, đều hiểu rõ ý tứ của đối phương.
Chỉ thấy Hắc Sát, đột nhiên rít giọng một tiếng, thế công đột nhiên gia tăng.
Tô Bằng lạnh lùng đối phó, võ công của đối phương, hắn tương đối đã cảm nhận được, đại khái là võ công yếu hơn màu vàng, mạnh hơn màu bạc, nhưng cấp bậc tu luyện cao hơn mình.
Nhưng võ công ở trình độ này, bản thân hoàn toàn có thể ngăn cản được, cho dù đối phương là hai người cũng như vậy mà thôi, chỉ cần tất sát mình tụ lực vừa xuất hiện, trực tiếp có thể giết chết hai người này ngay lập tức.
Nhưng mà, lúc này không biết vì sao, công lực của Hắc Sát kia, bất ngờ đột nhiên gia tăng một tầng, hơn nữa, hắc khí quẩn quanh trên người hắn, càng ngày càng thịnh, lại có chút không ngờ được.
Công lực Hắc Sát tăng vọt, Bạch Sát dường như cũng có chút thay đổi, chỉ thấy sắc mặt hắn càng hung dữ, thân thể bất chợt chậm rãi căng phồng lên, dáng người giống như lớn hơn một vòng so với vừa rồi.
“Công pháp gì vậy? Tà môn như thế?”
Nhìn thấy biến hóa của Hắc Bạch Song Sát, Tô Bằng cũng bắt đầu chăm chú.
Thân thể Bạch Sát sau khi biến lớn, lực đạo tấn công, còn có tốc độ, đều được nâng cao lên ba phần, Tô Bằng lập tức cảm thấy áp lực gia tăng.
Còn Hắc Sát, quần áo màu đen bao quanh hắn, bất chợt xuất hiện rất nhiều bóng đen nhàn nhạt, những bóng đen kia, giống như ánh lửa màu đen, không ngừng bắn ra khắp bốn phía, khiến người của hắn mang theo một loại cảm giác quỷ dị.
“Tuyệt không phải nội công!”
Tô Bằng lúc này, đã kết luận võ công hai người này sử dụng, tuyệt đối không phải là công pháp nội công tầm thường.
Lúc này, Hắc Sát đột nhiên hét lớn một tiếng, những ánh lửa màu đen trên người hắn kia, đột nhiên tăng vọt!
Trong nháy mắt, Tô Bằng cũng hoàn toàn thấy rõ ánh lửa màu đen xung quanh thân thể hắn, rốt cuộc là thứ gì!
Là từng cái mặt người! Từng cái mặt người giống như oan hồn!
Từng cái mặt người kia, có khi là nam nhân, có khi là nữ nhân, có khi là trẻ con, có khi là đứa bé, nhưng không có ngoại lệ, trên mỗi gương mặt, đều mang theo oán hận cực độ, há to miệng, giống như muốn nuốt chửng mình vậy.
“Là oán linh tấn công!”
Tô Bằng nhìn thấy, lập tức nhận ra phương pháp tấn công này.
Lúc này, thân thể của Bạch Sát cũng bành tướng đến mức độ đáng sợ, dáng người Bạch Sát vốn cao một mét tám mươi lăm centimet, lúc này, thân thể của hắn đột nhiên tăng vọt lên hai mươi lăm centimet, đạt đến hai mét mốt.
Bạch y trên người hắn, cũng bị xé nát, công lực của hắn, cũng tăng thêm hơn bốn mươi phần trăm, cho dù là kình lực hay là tốc độ, đều đạt tới trạng thái đáng sợ.
Tô Bằng lúc này đã hiểu ra, bí thuật này của Bạch Sát, tăng cường năng lực thân thể, còn Hắc Sát, thì càng coi trọng tấn công linh thể, tuy nhiên đều hết sức hung hãn.
Bạch Sát sau khi tăng cường, sức mạnh thân thể và nội lực, cũng sắp vượt qua Tô Bằng, còn Tô Bằng, thì lại dựa vào lực phòng ngự của Bán Thức Kiếm Pháp mới có thể phòng ngự được.
Cường độ linh thể tấn công của Hắc Sát, đã đạt đến trình độ của hổ sát, thậm chí càng mạnh hơn, nếu không pahri Tô Bằng có ngọc bội ác ý và Phật thư ở đây, đã bị hai người này giết chết rồi.
Ngay khi Hắc Bạch Song Sát phát điên tấn công, bên tai Tô Bằng chợt vang lên một tiếng "ding"
Tất sát, tụ lực chấm dứt!
Ánh mắt Tô Bằng liếc thấy, đột nhiên hét lớn một tiếng, chỉ thấy vô số đạo kiếm khí, vọt ra từ mũi kiếm của bảo kiếm hắn!