Tô Bằng nghe thế, không khỏi phụt cười thành tiếng, nhìn thiếu niên này.
“Ngươi cười cái gì? Không cho phép trùng tên sao?”
A Triết trợn mắt khinh thường, nhìn Tô Bằng nói.
Một hồi lâu, hắn vẫn cảm thấy mình nên giải thích một chút, nói.
“Ba ta và mẹ ta gặp nhau trong concert Trương Tín Triết, sinh nhật của ta và Trương Tín Triết đều cùng ngày cùng tháng, cho nên bọn họ lười biếng, bèn đặt tên này cho ta.”
“Ha ha, cũng may, có điều không ngờ, Trương Tín Triết lúc trước không phải là thần tượng ca sĩ sao? Tại sao cảm giác đột nhiên dài cả thế hệ vậy.”
Tô Bằng cười cười, không để ý tới vấn đề này, sau đó nói với A Triết.
“Bây giờ, chúng ta bắt đầu tâm sự nội dung thực tế một chút, các ngươi tông hỏng xe ta, còn khiến ta rơi vào nguy hiểm, bây giờ ta cứu các ngươi ra ngoài, các ngươi có phải nên thể hiện chút gì đó không? Chẳng hạn như, nói cho ta biết siêu năng lực của các ngươi từ đâu mà có?”
“Theo như ngươi nói, đây là trời sinh, ngươi không học được.”
A Triết xoay đầu, nói với Tô Bằng, sau đó nhìn Tô Bằng nói.
“Nếu ngươi không tin, ta cũng không có cách nào, cùng lắm thì chúng ta bây giờ rời khỏi biệt thự của ngươi, chuyện đụng xe chúng ta xin lỗi ngươi, nhưng tông xe ngươi cũng có trách nhiệm, chúng ta sẽ chịu một nửa phí sửa xe, ngươi mua bảo hiểm chứ, nghe thấy ngươi gọi điện cho công ty bảo hiểm kéo xe đi, bồi thường còn lại, ngươi có thể bỏ vào trong túi của mình.”
“Nhóc con, đừng có tài lanh, mặc dù ta không biết quá nhiều chuyện của các ngươi, nhưng cũng không phải người ngu.”
Tô Bằng nói, nói xong thò người, một phen chụp lấy ba lô Phương Huyền Nhã đặt ở trên ghế sô pha.
“Ngươi làm gì đó? Trả lại đây!”
Nhìn thấy động tác Tô Bằng, A Triết lập tức có chút tức giận, vươn tay đoạt ba lô trong tay Tô Bằng lại.
Nếu như để hắn đoạt lại được, Tô Bằng đã không phải là Tô Bằng rồi, hắn một tay tóm lấy cánh tay A Triết, đồng thời đem ba lô đặt ở một bên cơ thể.
“Ngươi muốn làm gì? Buông tay ra, tay ta bị ngươi làm đau đó!”
Nhìn thấy tình cảnh này, A Triết mở miệng hét lên. Nhưng phân tán sự chú ý của Tô Bằng, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào ba lô trong tay Tô Bằng, Phương Huyền Nhã cũng khẩn trương, thân thể căng cứng nhìn chỗ kia.
“Bỏ cái gạt tàn thuốc trong tay ngươi xuống, ngươi dám ra tay, ta liền phế cánh tay này của ngươi.”
Tô Bằng lạnh lùng nói với A Triết.
A Triết nghe thế, yên lặng nhìn Tô Bằng, sau nửa ngày, cánh tay khác luôn đặt sau lưng hắn, mới thả lỏng cái gì đó xuống. Một cái gạt tàn thuốc bằng kim loại rơi xuống mặt bàn.
“Tiểu quỷ ngươi, thật đúng là vong ân phụ nghĩa, vừa mới cứu các ngươi, giờ đã muốn đối phó với ta.”
Tô Bằng nói xong, hắn cũng thả lỏng tay.
Sau đó, Tô Bằng tiện tay mở ba lô Phương Huyền Nhã ra, từ bên trong, thoáng cái tóm lấy máy chủ trò chơi đời thứ hai hình bán nguyệt kia.
Cầm trên tay, Tô Bằng đong đưa vài lần, nói.
“Đừng cho rằng ta là kẻ điếc kẻ mù, trước đây ta nhìn thấy các ngươi rất khẩn trương vật này, còn tên bị thiêu nửa bên mặt kia, cũng nói các ngươi giao cái thứ giống như cái gối này ra, nói, thứ này là thứ gì?”
“Nếu như ta không nói thì sao?”
A Triết lạnh lùng nhìn Tô Bằng, hỏi lại hắn.
Tô Bằng không trả lời, chỉ dùng ánh mắt không mang theo nhiệt độ nhìn hắn.
“A Triết, ta cảm thấy rằng, có lẽ nên nói thật với vị tiên sinh này.”
Lúc này, thiếu niên da trắng Bỉ Lợi vẫn luôn ở bên chăm sóc Lương Diệu Bang, đột nhiên nói với bạn của hắn.
“Bỉ Lợi!”
A Triết bất mãn hừ một tiếng, Bỉ Lợi lại bất động một hồi, tiếp tục phát biểu quan điểm của mình, nói.
“Vị tiên sinh này mặc dù hành động có chút vượt qua giới hạn, nhưng trước mắt cũng không gây tổn hại gì cho chúng ta, cũng không có ác ý, không phải sao? Ta cảm thấy cuốn đối phương vào trong chuyện này, cũng cần phải giải thích với hắn một chút, đồng thời để cho vị tiên sinh này hiểu rõ chuyện hắn gặp phải và nguy hiểm.”
Phương Huyền Nhã bên kia, nghe vậy gật đầu, nói.
“Ta cũng thấy như vậy.”
Thấy hai người bạn của mình đều nói như vậy, A Triết im lặng, suy nghĩ một lát, hắn hừ lạnh một tiếng, nói.
“Vậy thì các ngươi nói đi.”
Thấy hắn nhượng bộ, Tô Bằng khẽ cười, vài tên tiểu tử này mặc dù có được chút năng lực từ trong trò chơi, nhưng vẫn còn thấy không đủ.
Nhưng Tô Bằng cũng không muốn sử dụng vũ lực uy hiếp bọn họ, bản thân bọn họ muốn nói cho mình biết, là kết quả tốt nhất.
Thiếu niên da trắng Bỉ Lợi thấy thuyết phục được A Triết, thở phào một cái, đi tới nói với Tô Bằng.
“Tiên sinh, chúng ta đó cũng không phải là siêu năng lực... Ngươi là người Trung Quốc sao? Theo như quốc gia các ngươi nói thì, đó gọi là "công phu".”
“Công phu?”
Tô Bằng nghe thế, làm ra vẻ mặt nhíu mày, ngón tay chỉ Lương Diệu Bang đang hôn mê kia nói.
“Cũng có thể phóng lửa được sao?”
“Đúng vậy... Công phu hắn luyện tập ta không hiểu rõ nguyên lý cho lắm, nhưng trên hành động mỗi ngày cần phải tưởng tượng, sau đó lại đốt một đống gỗ ở kề bên để luyện tập quyền pháp, sau một thời gian ngắn tưởng tượng năng lượng có thể chuyển hóa thành ngọn lửa, đến trình độ này bản thân chỉ cần chà xát phát nóng một chút đã có thể biến thành lửa, tên của công phu kia, dường như gọi là "Hỏa Diệm Đao", còn công phu của A Triết, tên là "Trường Xuân công".”
Bỉ Lợi dùng tiếng Anh nói với Tô Bằng.
“Ồ?”
Tô Bằng nghe Bỉ Lợi khác thường nói đến "Trường Xuân công", hắn nói tiếng Anh, nhưng lúc nói tên của những môn võ công này, lại kỳ quái phát âm bằng tiếng Trung.
Có điều Tô Bằng cũng có thể nghe hiểu được, Bỉ Lợi đại khái đem võ hiệp và nội công, đều gộp chung gọi là công phu, còn năng lực tưởng tưởng, đại khái chính là nội lực.
Hỏa Diễm Đao, Tô Bằng cũng đã từng nghe nói tới, dường như là một loại võ công tương đối nổi tiếng ở Tây Vực trong trò chơi Tử Vong Luân Hồi, sau khi luyện tập sẽ tay không bốc lửa, trái lại cũng có chút tương đồng với năng lực của Lương Diệu Bang.
“Công phu của các ngươi, là học từ đâu?”
Tô Bằng cũng không vạch trần, tiếp tục hỏi Bỉ Lợi.
“Trong trò chơi, ngươi cầm trong tay, chính là máy chủ trò chơi.”
Bỉ Lợi nói xong, chỉ chỉ máy chủ trò chơi trong tay Tô Bằng.
Phương Huyền Nhã bên cạnh, cũng không ngừng gật đầu, không ngừng bổ sung cho Bỉ Lợi.
Tô Bằng nghe đối phương miêu tả như thế, mấy thiếu niên thiếu nữ này, giảng giải mọi chuyện một lượt.
Mấy thiếu nam thiếu nữ này, quả thật là đến từ các nơi trong cả nước.
Nhìn dáng vẻ A Triết có chút suy tư nghĩ nhiều, đến từ đảo Bảo Đài Loan, là học sinh trung học, cô bé xỏ khuyên Phương Huyền Nhã, nguyên quán là Tứ Xuyên, nhưng cha mẹ trước kia di dân sang Hoa Kỳ, nàng sinh ra ở Hoa Kỳ, quốc tịch Hoa Kỳ, phần lớn Phần lớn thời gian sinh sống ở New York Mỹ.
Thiếu niên da trắng tên là Bỉ Lợi kia, thì lại đến từ Iceland, có điều cha mẹ hắn là người Phần Lan, sau khi Iceland phá sản bèn chuyển sang Phần Lan sống, còn thiếu niên Lương Diệu Bang hôn mê kia, lại là người Hồng Kông.
Bốn thiếu niên thiếu nữ nhìn vẻ như không hề có liên quan gì đến nhau này, lại cùng tập trung ở trên mạng.
Bốn người này, có một điểm giống nhau, bọn họ đều là fan cuồng game.
Bốn người bọn họ, đều ở trò chơi vũ trụ trong khu trò chơi trên mạng Internet quen biết nhau, chỉ là bọn họ lúc đó, sửa dụng đều là ID.
Làm cho bọn họ cùng tập trung với nhau, đại khái khoảng một năm trước, một bản điều tra thăm dò.
Một năm trước, diễn đàn trò chơi vũ trụ, đột nhiên đưa ra một bản điều tra thăm dò.
Bản điều tra thăm dò này có chút đặc biệt, cũng không phải nhân viên quản lý ghim bài, mà là bị hacker trực tiếp lấy được quyền hạn, đưa lên đỉnh đầu trang thảo luận.
Tiêu đề của nó chính là.
“Lập trình viên và người chơi vĩ đại nhất trên thế giới, ở trong thế giới trò chơi thần bí nhất, chiêu mộ bằng hữu cùng chơi.”
Nội dung của thiệp mời này, là cần phải điền một vài tài liệu cá nhân, và một bản bản điều tra thăm dò rất dài.
Bản điều tra thăm dò chừng năm trăm câu hỏi, liên quan đến nội dung hết sức trải rộng, thậm chí có chút liên quan đến mấy chuyện hết sức nhảm nhí, hơn nữa có chưa công năng đặc thù... Nếu đáp án của ngươi không khiến cho người đưa ra câu hỏi này thỏa mãn, thì trước khi hoàn thành năm trăm câu hỏi, cũng sẽ bị đá ra khỏi hệ thống, còn IP của ngươi từ nay không thể làm bản thăm dò này thêm lần nữa.
Mặc dù nhân viên quản lý diễn đàn ở bên dưới post vô số bài post, nhắc nhở thành viên diễn đàn không nên làm phiếu điều tra này, để tránh tải xuống phần mềm độc hại, nhưng vẫn có không ít người bởi vì tò mò, đã điền vào bản điều tra.
Bốn thiếu niên này, cũng là bởi vì hiếu kỳ, điều bản điều tra.
Hơn nữa, bọn họ cũng trong mấy ngàn người trả lời, chín người điền đủ năm trăm câu, vẫn chưa bị đá ra khỏi hệ thống điều tra.
Cuối cùng, hệ thống vì người điền đủ năm trăm câu này, đưa ra một bảng danh sách.
Bọn họ cần phải cung cấp ảnh chụp chân thật, tên tuổi, còn có địa chỉ trong thực tế, nói là để cho bọn chúng gửi máy chủ trò chơi qua bưu điện.
Chín người đáp đúng kia, có năm người, suy nghĩ nhiều thứ, không có bổ sung đầy đủ điều kiện này.
Bốn thiếu niên kia, đều là tuổi trẻ không sợ trời không sợ đất, lại thêm năm trăm câu hỏi này, bọn họ không hẹn mà cùng cảm thấy có điểm gì đó, đều vô cùng chờ mong máy chủ này, liền để lại ảnh chụp tên tuổi và địa chỉ.
Kết quả sau một tuần lễ, bốn người đều nhận được máy chủ trò chơi gửi qua bưu điện.
Hơn nữa phía trên máy chủ còn kèm theo một bản thuyết minh sử dụng.
Tô Bằng vất vả khổ sở, biết được tin tức này, trên bản thuyết minh gần như đều có.
Trò chơi Tử Vong Luân Hồi, trong hiện thực sẽ thật sự chết, sau khi được huấn luyện, kỹ năng trong trò chơi sẽ chuyển hóa vào trong hiện thực. Vật phẩm trong trò chơi, có cơ hội tái hiện lần nữa trong hiện thực.
Chỉ là bốn thiếu niên này, đều không để ý đến cái này, cho rằng là nói đùa, rất nhiều tư nhân nước ngoài làm trò chơi, cũng sẽ dùng đến mánh khóe thương trường này.
Bốn người Bọn họ đều đăng nhập vào trong trò chơi, vì vậy, bọn họ sau khi tiến vào trong trò chơi Tử Vong Luân Hồi, bọn họ cũng phát hiện, trò chơi này bản chất khác nhau với trò chơi khác.
Hơn nữa, bọn họ nhìn thấy, vị "Lập trình viên và người chơi vĩ đại nhất trên thế giới" tuyên bố câu hỏi, gửi máy chủ trò chơi qua bưu điện cho bọn họ rồi.
Sau khi Tô Bằng nghe Bỉ Lợi và Phương Huyền Nhã kể xong mọi chuyện, chân mày hơi nhíu lại.
Hắn không nghi ngờ tính chân thật của câu chuyện, từ mọi phương diện xem ra, đây mặc dù như một vở kịch kịch tính, nhưng mọi phương diện khác không có sơ hở rõ ràng, rất hợp lý.
Các thiếu niên có lẽ cũng không thể nghĩ ra cớ như vậy để lừa gạt mình.
Chỉ là, là ai gửi máy chủ qua bưu điện cho bọn họ?
Phải biết rằng, nghe Lý Mục nói, máy chủ trên thị trường, vào một hai năm trước, đã có giá lên đến một trăm triệu một máy.
Bốn máy chủ, chính là bốn trăm triệu nhân dân tệ...
Giàu có như Lý Gia Thành Bill Gates, cũng chẳng hào phóng đến mức tặng người bốn trăm triệu nhân dân tệ được chứ?
Phải biết rằng, bốn thiếu niên này, cũng không phải lão luyện có kinh nghiệm trong trò chơi Tử Vong Luân Hồi, không hề có bất kỳ giới trị lợi dụng nào, nếu tìm thuộc hạ hoặc là đồng bọn, tìm những người trưởng thành có suy nghĩ càng chín chắn, hoặc là người bên cạnh mình, không phải tốt hơn sao?
Trong này có rất nhiều điểm đáng ngờ, Tô Bằng không khỏi nhíu mày suy nghĩ...