Tô Bằng nghe xong lời của người này khẽ nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng một tổ chức không nhỏ như hội trân bảo, dù thế nào cũng không cử ra một người như vậy chứ?
Có điều, Tô Bằng cũng không có ý định dây dưa với hắn, tùy tay từ trong lòng ngực lấy ra hai tờ kim phiếu năm trăm lượng, quơ quơ trước mắt người kia, nói.
“Đủ rồi chứ?"
"Hử?"
Thanh niên cà lơ phất phơ này nhìn kim phiếu, trong miệng huýt sáo một tiếng, chân từ trên mặt bàn nhảy xuống, đứng dậy nhìn Tô Bằng nói.
“Không ngờ nha, dung mạo ngươi không đẹp đẽ lắm vậy mà trên người thật sự là có tiền nha, ngoại trừ kim phiếu còn có cái gì đáng giá hay không? Đều đưa hết ra cho ca ca xem cái nào, nếu là đồ vật không tệ, ta cũng trực tiếp thu luôn, cũng không cần đấu giá nữa."
Tô Bằng nghe khẩu khí của người này, càng cảm thấy hắn giống như là một tên lông bông, hết sức không nghiêm túc, Tô Bằng thở dài một hơi, ánh mắt quét nhìn trong sân của trang chủ một hồi, nhìn xem thử còn có người chơi khác hay không.
Lúc này Tô Bằng vừa thấy một người, có một nam nhân khoảng ba mươi tuổi, bộ dáng coi như ổn trọng, đang loay hoay với thắt lưng của mình, đi về phía này.
Tô Bằng mắt sắc thấy trên ngón tay của người này cũng mang theo một chiếc nhẫn của người chơi.
“Phong thiếu, phiền ngươi giúp ta trông cửa."
Nam nhân ba mươi tuổi này đi tới, đầu tiên là lên tiếng chào hỏi với thiếu niên cà lơ phất phơ kia, chỉ là cũng chú ý tới Tô Bằng, lúc người này chào hỏi, trong ánh mắt toát ra một tia thần sắc bí ẩn.
“Không có việc gì, dù sao ta cũng là nhàn rỗi."
Thanh niên lang thang được gọi là Phong Thiếu kia xoay thắt lưng kêu răng rắc, có điều cũng biết ý tránh ra nhường chỗ lại.
“Vị bằng hữu kia cũng là tới tham gia buổi đấu giá của Hội trân bảo sao? Tham gia buổi đấu giá lần này, tối thiểu cũng phải chuẩn bị ngàn lượng hoàng kim, tiền mà vị bằng hữu này mang theo đủ rồi sao?"
Hán tử kia nhìn thoáng qua Tô Bằng, khách khí hỏi Tô Bằng.
Tô Bằng gật đầu, kim phiếu lại đưa ra trước mắt người này một chút, hán tử kia gật gật đầu, từ trên bàn lấy ra một tấm bảng mã số đưa cho Tô Bằng, nói.
“Đây là bảng mã số của ngươi, con số ghi lại trên đó, lúc ngươi ra giá hay là bán đấu giá, đều phải dùng đến cái mã số này."
Tô Bằng nhìn thoáng qua tấm bảng trong tay, chất liệu bằng đồng vàng, kích thước khoảng một phần ba bàn tay, trên đó viết "118".
Cầm tấm bảng, Tô Bằng gật đầu, liền đi vào bên trong.
Mới vừa đi không có mấy bước, Tô Bằng đột nhiên cảm giác sau lưng có người đuổi theo, quay đầu nhìn lại, hóa ra lại là thanh niên lang thang tên là Phong Thiếu kia.
"Này, người anh em, ngươi chờ ta với."
Phong Thiếu này lắc lư từ phía sau lại đây, đưa tay vỗ vỗ bả vai Tô Bằng, nói.
“Nơi này rất khó tìm, để ta đưa ngươi đi."
Tô Bằng nhìn bộ dáng của người này, lại thêm vừa rồi hán tử kia gọi hắn là Phong Thiếu, xưng hô thế này trong lòng Tô Bằng đã đoán ra được thân phận của người này.
Người này, dù không phải là nhi tử của lão bản thì cũng là đệ đệ các loại, trên thân người này tràn ngập một cỗ mùi vị nhị thế tổ bại gia tử cách hơn mười thước cũng có thể đoán được.
Đối với loại người này, Tô Bằng luôn luôn xử sự theo nguyên tắc kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không gần gũi), hắn khẽ cười cười, thản nhiên đem cánh tay trên vai của thanh niên này bỏ xuống, vừa nói.
“Không cần phiền đến người, bên trong vẫn khá dễ tìm."
“Hắc, ngươi người này sao lại không biết thời thế như vậy chứ?"
Phong Thiếu này giống như rất không vui vẻ, nói.
Nơi này là do ta mượn của bằng hữu trong trò chơi. Đã tới không biết bao nhiêu lần, nó như thế nào chỉ có ta quen thuộc mà thôi, đi theo ta nào."
Nói xong hắn liền tự mình đi ở phía trước.
Tô Bằng nghe xong, đành thở dài một tiếng, cố ý rớt lại phía sau mấy bước, đi vào trong viện.
Thanh niên lang thang này, giống như là người không chịu ngồi yên được, vừa đi vừa nói.
“Xem dáng vẻ của ngươi, hình như cũng không nhỏ mọn lắm, hơn nữa ta xem ngươi cũng coi như thuận mắt, sẽ nói cho ngươi biết một tin tức miễn phí, buổi đấu giá lần này có một món vô cùng được, sẽ tung ra vào buổi đấu giá ngày thứ ba, ngươi nếu như có tiền, tốt nhất trước khi ra tay nên giữ lại một chút cho buổi đấu giá cuối cùng đi."
Tô Bằng nghe xong, hơi sững sờ, cũng không biết nhị thế tổ trước mắt này đang nói thiệt hay nói giả.
Ở trong mắt Tô Bằng, nhị thế tổ phân thành hai loại, một loại là rất không biết thứ gì, hơn nữa còn biết mình không ra cái dạng gì, hơn nữa còn lấy đó làm vẻ vang, một loại khác là mặc dù có chút không phải là thứ gì cả nhưng vẫn còn biết nói chút nghĩa khí, biết rõ liêm sỉ.
Theo Tô Bằng, nhị thế tổ thật ra cũng không quá dễ làm, những người này, đều có một người phụ thân hoặc là trưởng bối anh minh thần võ, có lẽ tư chất của bọn họ so với người bình thường đã là giỏi rồi, nhưng mà so với ánh hào quang của người bình thường thì lại không bằng gì cả.
Hơn nữa bọn họ cũng không có áp lực kinh tế gì, sự nghiệp chân chính của bọn họ dù có nỗ lực đến đâu cũng không thể nào hơn bậc cha chú, hơn nữa dù có cố gắng như thế nào thì cuộc sống của bọn họ cũng không thay đổi là bao, bên cạnh đó thứ dụ dỗ lại quá nhiều, rất dễ dàng sa đọa.