Những người này sở dĩ hoảng sợ như vậy là bởi vì bọn họ thấy một người đi ra từ trong tiệm này, người này chính là vị sĩ tử bị chém đầu chết mười năm trước.
Quan viên năm đó cứu sĩ tử này cũng hết sức kinh ngạc, bởi vì hắn nhìn qua người này, ngoại trừ bộ dáng ăn mặc giống như một lão bản khách điếm ra thì tất cả còn lại đều giống như sĩ tử năm đó, thậm chí tóc trắng trên đầu của hắn cũng không có nhiều hơn một sợi, vẫn là bộ dáng năm đó.
Mà lão bản này thì lại hết sức nhiệt tình đi tới, nới với mấy vị quan cùng với mấy người phụ tá đồng học kia.
“Thật không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp được các ngươi, các ngươi không nhận ra ta sao? Ta là XXX năm đó đây."
Hắn cầm lấy tay bạn đồng học, dù sao cũng là người làm quan lâu năm, đầu tiên cũng bị khiếp sợ có điều sau đó cũng chầm chậm bình phục lại, hỏi sĩ tử vốn đã bị chém đầu kia.
“Ta còn nhớ rõ ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
Sĩ tử năm đó bây giờ đã thành lão bản nói.
“Năm đó, ta chạy ra khỏi thành trì, không ngờ vừa chạy đã là hơn ba trăm dặm, ta lúc ấy tuy rằng còn sống nhưng cũng không dám trở về, chỉ có thể lang thang ở chỗ này, mai danh ẩn tích, ăn xin mà sống, về sau có một chưởng quầy tâm tính thiện lương, thu lưu ta làm Hỏa Kế. Ta đây làm hai năm, lão bản kia cuối cùng thấy ta coi như chăm chỉ, lại hiểu biết chữ nghĩa, người cũng kiên định, cảm thấy ta khá được nên đã đem nữ nhi của hắn gả cho ta, để ta trở thành con rể của hắn. Sau đó ta cùng với vợ mình có đứa nhỏ, nhạc phụ cũng qua đời, ta liền kế thừa cửa hàng này, bây giờ đã mười năm trôi qua, hài tử của ta cũng đã bảy tuổi. Chuyện năm đó cũng đã lắng xuống, không còn ai truy cứu nữa, nhưng ta cũng không còn tâm tư thi cử lấy công danh nữa, vì vậy cứ bình bình kinh doanh cửa hàng này."
Sau đó, hắn thi lễ với người làm quan kia một cái thật sâu, nói.
“Năm đó nhờ có ngươi, nhờ ngươi mua chuộc được tên đao phủ, sau khi ngươi hô ám hiệu lên ta liền chạy đi. Bây giờ vợ con đều có, hơn nữa không biết vì sao thân thể cũng đặc biệt tốt, một chút cũng không thấy già, năm đó nếu như không có ngươi sẽ không có ta bây giờ. Ta muốn mời ngươi một chén, có điều những vị bằng hữu đồng học năm nào sao thấy ta lại sợ hãi như thế?"
Quan viên kia nghe xong, trầm mặc một hồi lâu, mới nói.
“Chén rượu này ta không thể uống, bọn họ thấy ngươi thì sợ hãi cũng là có nguyên nhân... Bởi vì ngươi đã chết cách đây mười năm rồi."
Vị sĩ tử năm đó nghe xong, há to miệng, nói.
“Làm sao có thể? Ta không phải là đang sống tốt sao? Hơn nữa hài tử của ta cũng có..."
Quan viên thở dài một tiếng, nói.
“Nói thật cho ngươi vậy, năm đó ngươi phạm chuyện quá nghiêm trọng, ta căn bản tìm không được đường thoát thân cho ngươi. Ta chỉ là thấy đoạn thời gian cuối cùng của ngươi quá khó khăn, cho nên đã nói dối an ủi ngươi, ngươi giữa trưa ngày đó đã bị chém đầu. Thân thể cùng với đầu đã muốn đứt làm hai, lúc ấy, chính mấy người chúng ta lượm xác ngươi về, cho nên bọn họ bây giờ thấy ngươi mới sợ hãi như vậy."
Sĩ tử năm đó nghe xong, há to miệng không khép được, hắn lại hỏi mấy người phụ tá đồng học cùng với bằng hữu trước kia, những người này cũng nói như vậy.
Sĩ tử năm đó nghe xong, sắc mặt tái nhợt, nói.
"Ta có thể thật đã chết rồi... Ta sợ sống không quá hôm nay."
Quả nhiên, tối hôm đó sĩ tử này sau khi nói dứt lời cuối cùng với phu nhân và hài tử nhà mình, liền đi tới trong sân, nhìn giếng nước trong sân mà ngẩn người, sau đó bỗng nhiên không có chút nào báo trước, thân thể hóa thành một bãi bùn máu, sau đó không còn thấy bóng dáng nữa.
...
Đây chính là nội dung trong bút ký mà Tô Bằng từng xem, bài bút ký này chính là do người bằng hữu làm quan lớn của vị sĩ tử đó lưu lại.
Tô Bằng còn nhớ rõ những phê bình chú giải của vị đại quan đó ở phía sau, nghi ngờ vì sao người kia rõ ràng đã bị chém đầu nhưng bởi vì vẫn cho là mình còn sống cho nên mới sống được mười năm, còn cưới vợ hơn nữa sinh cả hài tử, mà sau khi biết tin mình đã chết rồi thì buổi tối hôm đó liền chết luôn?
Về sau, vị đại quan này đã tìm được một đáp án, đại khái sau mười năm, hắn kể chuyện xưa này với một vị đạo sĩ vân du bốn phương, vị đạo sĩ vân du bốn phương kia nói cho hắn biết, vị bằng hữu kia của hắn vì ý niệm muốn sống quá mãnh liệt đã đạt đến một loại điều kiện nào đó, sau lại sống được mười năm cũng không là bản thể của vị bằng hữu đó mà là " dương thần" của hắn.
Dương thần kia, chính là do ý niệm quá mãnh liệt mà biến thành, ngược lại với âm thần, dương thần cũng không sợ ánh mặt trời, hắn chỉ là một cổ ý niệm mãnh liệt, ý niệm này thậm chí có thể cải tạo thân thể, có thể sống cuộc sống bình thường, thậm chí có thể lấy vợ sinh con, chỉ cần ý niệm bất diệt vậy thì dương thần bất diệt.
Bằng hữu kia chính là có một cỗ ý niệm "Ta sẽ không chết, ta còn sống” mãnh liệt tới cực điểm nên đã làm cho hắn nhảy vọt qua tu luyện, trực tiếp tạo ra dương thần, lại còn sống được mười năm, lấy vợ sinh con, rồi sau đó, cái ý niệm "ta còn sống" mãnh liệt này của hắn bị các bằng hữu của hắn bóc trần, dương thần mất đi ý niệm cho nên trong vòng một đêm hóa thành bùn máu.
Đại quan này ở đoạn bút ký cuối cùng có hơi tự trách, nói mình nếu như không nói cho người bằng hữu này biết sự tình thì tốt rồi, nhưng lại ghi, bằng hữu của hắn có thêm mười năm dương thọ, cũng lưu lại hài tử, đã là trời cao khai ân, không nên có hận thù nữa. Cuối cùng cảm khái thiên hạ to lớn, chuyện kỳ diệu sao mà nhiều vậy.
...
Bài bút ký này, Tô Bằng lúc còn rất nhỏ đã từng xem qua, ấn tượng khắc sâu cực kỳ.
Mà bây giờ Tô Bằng nhìn qua dương thần được nhắc tới trong "Thanh Vân mật tu - dương thần thiên” này, không phải là loại cảnh giới đại thần thông lên trời xuống đất không gì làm không được giống như tiểu thuyết trên internet miêu tả kia, mà là tương tự với loại dương thần Tô Bằng từng xem trong bài bút ký kia...
Một hóa thân có thể sống, có cảm giác cùng với ý chí của mình, thậm chí có thể lấy vợ sinh con!
“Thanh Vân mật tu - dương thần thiên” nói, chính là làm sao để lên được cảnh giới trên tầng mười hai, làm sao để cường hóa ý chí của mình, làm sao để tu hành, cuối cùng là dùng một loại phương pháp tương đối ôn hòa để tu thành dương thần.
Mà còn dương thần một khi tu thành, khả năng của nó vượt xa âm thần, thậm chí Tô Bằng từng xem miêu tả bên trong bút ký.
Dương thần này, một khi tu thành, có thể đắp nặn nên một hóa thân dương thần tồn tại trên thực tế, có thể làm các loại động tác với những người khác, so với người bình thường không có nhiều nhược điểm lắm, thậm chí có thể lấy vợ sinh con.
Hóa thân dương thần này, có thể học tập, có thể tu luyện, có thể làm bất cứ chuyện gì mà một người có thể làm.
Mà hóa thân dương thần, chẳng những có thể dùng ý niệm để xuất hiện mà còn có thể dùng ý niệm để thu hồi.
Chỗ thiếu hụt duy nhất, là linh hồn cùng với ý chí của một người, chỉ có thể tồn tại cùng với bản thể hoặc hóa thân dương thần chứ không thể cùng tồn tại đồng thời.
Có điều linh hồn cùng với ý chí thì có thể tự thay đổi theo bản thể và hóa thân dương thần.
Bộ dáng của hóa thân dương thần chưa chắc đã là bộ dáng vốn có, mà là có thể khiến cho mình có thể có được bất kỳ bộ dáng gì.
Thậm chí, thể chất của hóa thân dương thần, chỉ cần ngươi có kiến thức tương ứng cùng sự hóa thân với thời gian, cũng có thể tạo ra thể chất.
Lấy Tô Bằng làm ví dụ, thân thể Cửu Dương của Tô Bằng bây giờ là cần phải do các loại dược vật hiếm quý chuyển đổi ra, nhưng mà nếu Tô Bằng tu luyện thành công tới cảnh giới dương thần, đắp nặn được hóa thân dương thần, như vậy hóa thân dương thần có thể trực tiếp đắp nặn thành thân thể thể chất Cửu Dương, hoặc là thân thể cửu âm vân vân.
Mà còn nếu như Tô Bằng không hài lòng với chiều cao, tướng mạo, dáng người của mình, lúc đắp nặn hóa thân dương thần, cũng có thể đắp nặn hóa thân dương thần trở thành người đàn ông đẹp trai nhất trong bốn mươi tỷ người trên thế giới, một mét chín mươi hoặc là bất kỳ cái gì không ra ngoài phạm vi dáng người bình thường, cùng với một thân da thịt.
Nếu Tô Bằng còn khó chịu, hắn cũng có thể đem biểu tượng của đàn ông đắp nặn thành chiều dài lý tưởng.
Thậm chí, Tô Bằng nếu biến thái một chút, muốn thể nghiệm một chút cuộc sống của giới tính khác, cũng có thể đem dương thần của mình đắp nặn thành bất kỳ tướng mạo dáng người gì của thể chất nữ tính.
Những thứ này, hoàn toàn không có hạn chế.
Hạn chế duy nhất, chính là hóa thân dương thần có tính duy nhất, chính là một người chỉ có thể có một hóa thân dương thần.
Nhưng nếu chán ghét hóa thân dương thần này, có thể tổn hao thời gian tinh lực, đắp nặn lại một lần nữa, chỉ là hóa thân dương thần trước kia sẽ biến mất.
Điều kiện tiên quyết, là bản tôn phải bất tử.
Nếu bản tôn đã chết đi, hóa thân dương thần sẽ không thể tiếp tục sinh ra hóa thân dương thần mới.
Mà còn bản tôn chết đi, hóa thân dương thần vẫn có thể độc lập sinh sống, thậm chí còn sống lâu là đằng khác.
Bên trong bút ký, hóa thân dương thần của sĩ tử kia, tương đối không may, ý chí sinh tồn của hắn bị phá vỡ, nếu không gặp được những bằng hữu kia của hắn thì hóa thân dương thần đó còn có thể sống thật lâu.
Tham khảo “Thanh Vân mật tu - dương thần thiên” biết được, hóa thân dương thần hoàn chỉnh chỉ cần tồn tại niềm tin nền tảng không bị phá vỡ, ít nhất có thể sống được hai trăm năm, thì niềm tin mới có thể theo thời gian chậm rãi mất đi.
Một số hóa thân dương thần hoàn mỹ, có ý chí kiên định sau khi đắp nặn hóa thân lần nữa thậm chí có thể làm cho hóa thân dương thần sống trên tám trăm năm hoặc một ngàn năm!
Trong bản ghi chép chung này, hóa thân dương thần sống lâu nhất là lão tổ khai sơn của Thanh Vân Sơn, bản tôn sống thọ một trăm hai mươi bảy tuổi, mà còn hóa thân dương thần sống hai ngàn một trăm mười ba năm, cũng chính là mới chết cách hiện tại khoảng bảy trăm năm trước.
Đương nhiên, đây là do lão tổ khai phái của bọn hắn cứ ru rú trong nhà, căn bản không hỏi đến thế sự, cuộc sống hoàn toàn tùy tính, mới giữ tốt như vậy, nếu tham dự đến thế tục sợ là đã sớm chết.
Nhưng, phía sau của quyển cương lĩnh này còn nói, kể từ lão tổ trở về sau, người tu hành thành công "Thanh Vân mật tu - dương thần thiên” cũng càng ngày càng ít.
Sau lão tổ, chỉ có ba người tu hành thành công, một người bản tôn và dương thần sống được bốn trăm năm, một người dương thần cộng bản tôn sống sáu trăm hai mươi lăm năm, một người dương thần cộng bản tôn sống ba trăm bảy mươi chín năm, ba người này đều chết sớm hơn so với lão tổ.
Đằng sau hẳn là công pháp của "Thanh Vân mật tu - dương thần thiên", nhưng mà công pháp ở phía sau mảnh ngọc ghép này giống như là đã bị ai xóa đi, chỉ để lại một chỗ trống màu đen.
Âm thần của Tô Bằng nhìn nội dung bên trong mảnh ngọc ghép thành đôi này, không kềm chế được rất lâu.
“Thậm chí còn có loại công pháp này? Có thể làm cho con người đúc nặn lại thân thể? Hơn nữa bản tôn chết đi vẫn còn có thể tiếp tục sinh tồn?"
"Nếu như vậy, không chỉ là có thêm một tánh mạng mà rõ ràng là từ một loại hình thức biến tướng đạt đến thành trình độ một loại trường sinh bất lão nào đó?"
Trong lòng Tô Bằng chấn động.
Bởi vì, hóa thân dương thần chắc là sẽ không già đi theo thời gian, chỉ cần giữ vững niềm tin của dương thần, như vậy hóa thân dương thần vĩnh viễn sẽ duy trì tuổi thọ cùng với trạng thái lúc được chế tạo ra...
“"Thanh Vân mật tu - dương thần thiên” này, xem ra chính là bản ghi chép ở trong mảnh ngọc ghép thành đôi này, chẳng qua là nhìn tình huống này, giống như là có người nào đó đã dùng thủ đoạn gì đó, cứng rắn xóa đi công pháp này, nên giờ không nhìn thấy được nữa."
Tô Bằng nhìn chỗ trống trong mảnh ngọc ghép thành đôi này, nhìn chỗ cương lĩnh của "Thanh Vân mật tu - dương thần thiên” mà suy nghĩ.
“Dương thần mặc dù tốt, nhưng muốn tu hành cũng muôn vàn khó khăn, căn cứ vào phần cương lĩnh này ghi lại, dường như lão tổ khai sơn Thanh Vân Sơn kia, cũng là có tài nhưng thành đạt muộn, đến bảy tám chục tuổi, mới tu hành thành công hóa thân dương thần, ngoài ra ba người tu hành thành công hóa thân dương thần kia, tư chất so với lão tổ khai sơn kia có thể khá hơn một chút, nhưng mà cũng đều là sau năm sáu chục tuổi mới có thể tu hành thành công hóa thân dương thần. Có thể thấy được hóa thân dương thần này tất nhiên vô cùng khó có thể tu luyện được."
“Không nói đến hóa thân dương thần này, công pháp Thanh Vân mật tu đến cảnh giới khu vật này thoạt nhìn đã khó có thể tu thành được, nếu như mà muốn tu hành được dương thần thì phải tu hành công pháp cảnh giới khu vật này đến tầng thứ mười hai, này cũng không biết phải mất bao lâu đây..."
Tô Bằng nhìn "Thanh Vân mật tu - khu vật thiên” trước mắt kia suy nghĩ thật lâu.