Sách kế hoạch bìa da màu xanh không tính là dày, nhưng cũng có gần hai mươi trang, mặc dù Tô Bằng nhìn vô cùng mau nhưng cũng mất năm phút đồng hồ mới xem hết toàn bộ.
“Đây là kế hoạch của các ngươi?
Tô Bằng có chút nghi ngờ nhìn Hoắc Lâm, đem sách kế hoạch trong tay ném tới.
“Đúng vậy, mặc dù kế hoạch này có chút mạo hiểm, nhưng lại có thể bảo đảm sử dụng tiền vốn của Tô tiên sinh một cách có hiệu suất cao nhất, lấy sự hiểu biết của chúng ta với người cầm lái của công ty Lôi Đốn, Âu Ny Nhã Lôi Đốn, nàng hơn 80% là sẽ chấp nhận điều kiện chúng ta đưa ra.
“Là như vậy sao...
Tô Bằng nghe xong, dùng ngón tay gõ gõ ghế sa * bằng da thật.
Không thể không nói, kế hoạch này của công ty Mỹ Lâm quả thật vẫn có thể thu được.
“Ta có một phần tài chính, dựa theo ý của các ngươi ta không phải là tạm thời không cách nào thu được bất kỳ cổ quyền nào của công ty Mỹ Lâm sao?
Ngón tay Tô Bằng gõ gõ trên ghế sa *, đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
“Xác thực là như vậy... Nhưng, xin hãy tin tưởng vào cố vấn pháp luật cùng với phán đoán của chuyên gia tâm lý học tài chính của công ty Mỹ Lâm, hành động dựa theo phương án trên sách kế hoạch này, tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn không thể thu được cổ quyền của công ty Lôi Đốn, nhưng lại có thể đạt được mục đích của ngài.
Hoắc Lâm giống như là một quản gia, ở trước mặt Tô Bằng khoanh tay đứng, nói với Tô Bằng.
“Là như vậy sao...
Tô Bằng trầm ngâm, bắt đầu suy tư nội dung trong sách kế hoạch bìa da màu xanh này.
Sách kế hoạch này, thật ra thì vẫn rất có sức sáng tạo, hiện ra cụ thể, cho dù cố vấn đầu tư của công ty Mỹ Lâm không đề nghị Tô Bằng hiện tại tiến hành thu mua công ty Lôi Đốn.
Bởi vì dựa theo báo cáo khả thi mà đối phương đưa ra, nếu Tô Bằng làm như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngược lại còn sẽ kéo cổ phiếu của công ty Lôi Đốn tăng lên, cứ như vậy, đối phương sẽ bắt được một đống biểu bảng báo cáo tài vụ tương đối dễ nhìn, căn cứ vào những thứ này, bọn họ có thể xin tăng số lượng phát hành cổ phiếu lên. Thông qua việc phát hành càng nhiều cổ phiếu thu được tài chính càng lớn.
Như vậy đã làm cho đối phương từ trong khốn cảnh vượt lên, Tô Bằng chỉ có thể thu được một số cổ phần công ty nhỏ nhoi, không cách gì đạt được mục đích của hắn, hơn nữa, một số cổ phần công ty nhỏ nhoi này còn có thể bị công ty Lôi Đốn tiếp tục phân mỏng đem cổ phiếu đi bán, như vậy liền thật là vứt đi rồi.
Phương án của công ty Mỹ Lâm là không thu mua công ty Lôi Đốn, mà là dùng tiền của Tô Bằng mua phiếu công trái được phát hành bởi công ty Lôi Đốn với các hiệp ước hiệp định của pháp luật, sau đó lại ký kết một số văn kiện phụ thuộc có tính hạn chế với công ty Lôi Đốn, đồng thời, còn phải ký kết một phần hợp đồng tiềm năng.
Tô Bằng với sự hiểu biết về tài chính của mình, cũng có thể hiểu rõ, đại khái cũng biết sự khác nhau giữa cổ phiếu cùng với phiếu công trái của công ty.
Cổ phiếu, thật ra thì nói trắng ra là tính chất đại khái tương đương với mấy người chung vốn làm ăn, cho dù làm ăn là lời hay lỗ, tiền vốn cũng sẽ không thu về đầy đủ, nhưng sẽ chia hoa hồng dựa theo tỉ lệ.
Nói cách khác, mua cổ phiếu, nếu giá trị cổ phiếu của công ty rớt xuống, tiền vốn của ngươi sẽ giảm xuống, tài sản của công ty tăng lên, giá trị cổ phiếu của ngươi cũng tăng lên, công ty chia hoa hồng thì ngươi liền có thể dựa theo cổ phiếu, cũng chính là lấy số tiền chung vốn mà chia hoa hồng.
Bởi vì ngươi là một trong những người bỏ vốn. Chuyện trong công ty, ngươi cũng có quyền lên tiếng, thậm chí có thể trực tiếp làm một chức vị cụ thể trong bộ máy vận hành công ty.
Phiếu công trái của công ty thì lại là một loại phương thức khác.
Công ty phát hành phiếu công trái, người mua liền tương đương với người cho mượn tiền, cho công ty mượn tiền, công ty cùng với người mua phiếu công trái cũng không phải là quan hệ hùn vốn, những người mua phiếu công trái là chủ nợ, nhưng cũng không tham dự vào hoạt động cụ thể của công ty, mà còn tiền vốn thì được sự bảo đảm, đến kỳ hạn công ty phải trả lại tiền vốn đầy đủ, mà ngoại trừ tiền vốn ra còn có một phần lợi tức nhất định.
Lợi tức này, một nửa cũng nó cũng cao hơn so với lợi tức của ngân hàng rồi.
Nhưng nói tóm lại, chủ nợ cũng không tham dự được việc vận hành cụ thể của công ty, trên pháp luật không có được mời dự họp của hội đồng quản trị, cũng không có quyền lợi nhận chức thành viên hội đồng quản trị, chỉ có thể thông qua việc gây áp lực mà gián tiếp đạt được mục đích.
Quyền lợi và nghĩa vụ của người có cổ quyền và chủ nợ cũng khác nhau, về mặt pháp luật chủ nợ có quyền ưu tiên trước rồi mới đến lượt người có cổ quyền, nếu công ty phá sản, tài sản của công ty phải trả lại cho chủ nợ trước, đợi đến khi tất cả tài sản được hoàn trả lại cho chủ nợ thì mới bắt đầu trả lại cho người có cổ quyền.
Kế hoạch của ngân hàng Mỹ Lâm chính là bảo Tô Bằng cho mượn ít nhất bốn trăm triệu USD, mua phiếu công trái xí nghiệp của công ty Lôi Đốn, sau đó thông qua thủ đoạn gián tiếp để thu được quyền lợi trong hội đồng quản trị.