Nguyên nhân gây ra chuyện này vẫn là do bọn A Triết, lúc ấy A Triết được Từ Khản đón đi, A Triết nói láo bảo là bọn họ bị Khoa Nhĩ Áo Đặc kia đoạt đi một cái máy chủ, Từ Khản lúc ấy liền phái thủ hạ của hắn đi tìm Khoa Nhĩ Áo Đặc kia để đòi lại máy chủ.
Nhưng không biết đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hay là Từ Khản đã ra lệnh cho thủ hạ bắn chết Khoa Nhĩ Áo Đặc kia.
Sau đó, chính là lão Đại hắc đạo, phụ thân của Khoa Nhĩ Áo Đặc, bởi vì con trai đã chết cho nên phát điên, tính toán tìm ra hung thủ để báo thù cho nhi tử.
Kết quả không biết truy xét làm sao mà truy xét đến trên người mình, coi mình là kẻ thù giết con của hắn.
Sau đó, chính là vị lão Áo Đặc này, thông qua thủ hạ tìm được Khố Khắc, sai hắn đặt bom trong biệt thự mình.
Nói tóm lại, Tô Bằng lần này rất oan uổng, hoàn toàn là nằm không cũng trúng đạn.
Có điều chuyện đã đến mức này, cho dù là hiểu lầm thì dù là Tô Bằng hay là bên phía lão Đại kia, đều khó có khả năng chịu dàn hoà.
“Ông chủ, làm sao bây giờ?
Hoắc Lâm nhìn sắc mặt Tô Bằng dường như rất không vui vẻ, cẩn thận hỏi.
“Chuẩn bị đem Khố Khắc kia giao cho cảnh sát, lấy tội danh mưu sát cấp một khởi tố hắn, sau đó chuẩn bị đội ngũ bảo vệ, tối nay có hành động.
Tô Bằng nói, Hoắc Lâm phát hiện lúc ông chủ nói chuyện, trong ánh mắt giống như để lộ ra sát khí.
Mà còn Tô Bằng thì lại lấy di động ra, bấm một dãy số...
Sau khi điện thoại vang lên vài tiếng đã được kết nối, nhận điện thoại chính là một tên nam tử trung niên.
“Cục trưởng Uy Đạt sao? Ta là Ốc Nhĩ Đặc Tô.. Đúng,, cám ơn sự quan tâm của ngài.. Là như thế này... Đúng vậy, thủ hạ của ta đã tìm được người cài bom trong biệt thự của ta, nghi phạm đang ở chỗ chúng ta, hơn nữa, chúng ta cũng đã lấy được khẩu cung.
Tô Bằng nói, người trò chuyện với hắn, chính là người mà hôm nay đã gọi điện thoại an ủi hắn, Phó cục trưởng cục cảnh sát Canberra Uy Đạt.
Hoắc Lâm lúc này vừa đi tới, đưa cho Tô Bằng một chiếc di động khác, di động mở chức năng quay phim, bên trong là video nhận tội của Bạo Đạn Khố Khắc.
Video được quay vô cùng tốt, không có quay phải binh sĩ trong hình, vết máu trên người Khố Khắc cũng hết sức rõ ràng, hoàn toàn chính là video tự nguyện nhận tội, nhìn không ra bộ dạng bị bức hiếp.
Tô Bằng một bên trò chuyện với Uy Đạt, đồng thời lại đem video bên trong điện thoại di động mà Hoắc Lâm đưa đến cho hắn, gửi qua cho Uy Đạt.
Cho dù là di động của Tô Bằng hay là của Uy Đạt, cũng đều là mạng internet 4G, video rất nhanh liền đã truyền tới, bên kia Uy Đạt mặc dù đang nhận điện thoại, cũng có thể thấy được cái video này.
“Là Phổ Lâm Đốn Áo Đặc? Là lão ác ôn kia?
Phó cục trưởng Uy Đạt nhận được tin nhắn video qua di động của Tô Bằng, lập tức truyền đến thanh âm có chút tức giận.
Tên ác ôn vô liêm sỉ này! Vốn là đã sử dụng một số thủ đoạn hèn hạ đê tiện dưới mí mắt chúng ta, cục cảnh sát hoài nghi hắn đã khống chế đại bộ phận mạng lưới thuốc phiện của Canberra, hơn nữa còn có các hành vi phạm tội như mưu sát, kinh doanh phi pháp... Chỉ là chúng ta vẫn không có được chứng cứ đầy đủ để chứng minh hắn có tội, khiến cho hắn vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật... Lần này đã thành lập tổ đội hành động đặc biệt nhằm vào bang phái ở Canberra, lý do 90% cũng là vì để đối phó với tên Áo Đặc này, thật không ngờ hắn còn dám làm ra loại chuyện này!
Tô Bằng không có chú ý nghe sự bày tỏ tức giận của vị cục trưởng Uy Đạt này. Trực tiếp hỏi vào trọng tâm vấn đề.
“Cục trưởng Uy Đạt, cái video này có thể chứng minh Áo Đặc có tội hay không? Có thể ra lệnh bắt hắn được hay không?
“Có thể! Đây là một bằng chứng, có Bạo Đạn Khố Khắc làm chứng, ta lập tức có thể ký lệnh bắt Phổ Lâm Đốn Áo Đặc kia!
Uy Đạt bảo đảm nói.
“Không, cái này không đủ.
Tô Bằng ở trong điện thoại nói, hắn nhìn quét qua Hoắc Lâm đang bận rộn phía trước máy Fax một cái, nói.
“Chỉ bắt Phổ Lâm Đốn Áo Đặc là không đủ, thứ ta muốn chính là nhổ tận gốc bang phái của hắn!
Cái này...
Uy Đạt nghe xong, chần chờ một chút nói.
“Chỉ bằng chứng cứ trên tay chúng ta, chỉ có thể bắt được Phổ Lâm Đốn Áo Đặc cùng với cháu trai Lạp Bỉ của hắn, những người còn lại trừ phi bảo vệ Phổ Lâm Đốn Áo Đặc, mới có thể bắt lại, nếu không chúng ta cũng không biết làm gì với họ, nhiều nhất là hiệp trợ điều tra, giam bốn mươi tám tiếng đồng hồ rồi sẽ phải thả ra.
Tô Bằng nghe xong, nhíu mày.
Ông chủ.
Ngay lúc này, Hoắc Lâm cầm lấy một tờ giấy Fax, đi tới, nhỏ giọng cắt đứt cuộc nói chuyện của Tô Bằng.
Tô Bằng che lại điện thoại, hỏi Hoắc Lâm.
Có chuyện gì?
Ông chủ còn nhớ rõ người đưa tư liệu về Phổ Lâm Đốn Áo Đặc và Bạo Đạn Khố Khắc cho chúng ta không? Ta thông qua một số phương pháp kỹ thuật, còn có những bằng chứng khác đã tra ra thân phận của hắn, hắn là một thành viên trọng yếu trong bang hội của Phổ Lâm Đốn Áo Đặc, có điều thái độ làm người đặc biệt khôn khéo, ngay từ hai ba năm trước hắn đã liên hệ với cảnh sát Canberra, làm người nằm vùng để lại một con đường lui cho mình.
“Hắn rất có giá trị sao?
Tô Bằng nghe được ý tứ trong lời nói của Hoắc Lâm, hơi cảm thấy hứng thú bèn hỏi.
“Đúng vậy. Người này cực kỳ khôn khéo, hắn một bên nằm vùng, một bên lại vẫn tham dự các hoạt động của công ty Áo Đặc và còn được chia hoa hồng, đối với cục cảnh sát Canberra, hắn vẫn là người cung cấp một số tư liệu không tệ. Sau đó vừa hưởng thụ đãi ngộ của việc nằm vùng, vừa kiếm tiền từ công ty Áo Đặc, lần này tư liệu về Bạo Đạn Khố Khắc, cũng là hắn cảm thấy giá cả của chúng ta đưa ra đủ cao nên đã bán cho chúng ta.
“Có điều người này cảm giác rất nhạy cảm, dường như đã phát hiện cái gì, dự cảm được có thể phát sinh hành động lớn nhằm vào Phổ Lâm Đốn Áo Đặc, hắn cảm thấy bất an, muốn kiếm một khoản tiền lớn cuối cùng rồi đi đến Hoa Kỳ, rửa tay gác kiếm. Cho nên hắn vừa rồi lại liên hệ chúng ta, muốn ra một cái giá, nói là chỉ cần chúng ta trả thù lao, hắn sẽ đem tất cả chứng cớ phạm tội của tập đoàn Áo Đặc trong suốt những năm qua hắn bán cho chúng ta.
Tô Bằng nghe xong, khóe miệng lập tức lộ ra một nụ cười, đây thật giống như lúc buồn ngủ thì có người tặng gối vậy.
Có lẽ đối phương sẽ đưa ra một cái giá khá cao, có điều chỉ là chứng cớ phạm tội của tập đoàn Áo Đặc, ngoại trừ người đối đầu với tập đoàn Áo Đặc và cảnh sát ra ai cũng sẽ không mua, có thể cao tới đâu chứ.
Huống chi, Tô Bằng giống như là người thiếu tiền sao?