Phải không, mục đích của những người này giống chúng ta sao? Đều là tìm di tích bí cảnh kia sao?
Nghe Tô Bằng nói như vậy, chân mày Lương Úy cau lại, hỏi Tô Bằng và Thái Tuấn Hoa.
Hẳn là không trùng hợp như vậy... Nói không chừng bọn họ đang đuổi bắt người nào, mà phương hướng người kia trốn trùng hợp là cùng đường đi của chúng ta chăng?
Thái Tuấn Hoa nói, hắn nói như vậy cũng không phải là không có đạo lý, hắn và Lương Úy căn cứ dấu vết để lại một số điển tịch và văn hiến mới tìm được bí cảnh kia, cái này yêu cầu kinh nghiệm khảo cổ phải thật chắc và thời gian trinh sát mới được, không phải hai vợ chồng họ xem thường người cổ đại, nhưng ở cổ đại có thể có người suy luận và thu được thu được nhiều. Từ văn hiến như vậy quả thật sẽ không quá nhiều.
Trước tiên xem chút đã, bọn họ nếu cùng mục đích với chúng ta đi lạinhất định sẽ phải lưu lại dấu vết đi lại, chúng ta rất nhanh có thể phát hiện cái gì đó, nói không chừng còn có thể gặp được bọn họ.
Tô Bằng nói, nói xong hắn ngẩng đầu nheo mắt nhìn về phía ba người hắn muốn đi.
Lương Úy và Thái Tuấn Hoa nghe xong cũng đều gật đầu, cho dù là mục đích của đối phương và mình giống nhau nhưng mà bây giờ ba người đã đến nơi này, không có lí gì lại bị dọa trở về, vẫn còn chưa biết đối phương là địch hay bạn mà.
Trải qua chuyện này, ba người cũng cảm nhận được một chút áp lực, vì vậy nhanh chóng lấy một ít nước ở dòng suối, lại dùng bột làm sạch nước tinh lọc lại rồi liền tiếp tục lên đường.
Lúc này đây, ba người chạy mãi đến xế chiều, thời gian trong trò chơi đã hơn sáu giờ chiều thì họ mới ngừng lại.
Lộ trình của bọn họ so với dự đoán ít hơn một chút. Đại khái chỉ đi một trăm bốn mươi dặm, chẳng qua là vì trên đường đi bọn họ phát hiện một số dấu vết của người hành tẩu lưu lại.
Tỷ như bọn họ ở quanh một nguồn nước khác trong rừng nguyên thủy thấy được dấu vết một chỗ đóng quân dã ngoại, mặc dù đối phương đã che dấu nhưng ba người Tô Bằng vẫn phát hiện dấu vết đốt lửa trại.
Ngoài ra bọn người Tô Bằng cũng phát hiện một số thi thể của dã thú, căn cứ thời gian tử vong của những dã thú này, có thể đoán được lộ trình của đám người này nhanh hơn ba người Tô Bằng một ngày, hơn nữa trong đó ngoại trừ có một cao thủ dùng đao còn có một cao thủ quyền cước và nội lực thâm hậu, cùng một - hảo thủ dùng trường thương.
Lúc sắc trời đã tối, ba người Tô Bằng đã tìm được dấu vết cắm trại của nhóm người này.
Nhìn dấu vết đống lửa kia, ba người Tô Bằng có chút trầm mặc không nói.
Xem ra, mục đích của khách giang hồ thần bí này nếu không phải giống chúng ta thì cũng là đang tìm kiếm cực kỳ tương cận.
Nhìn qua đống lửa, Thái Tuấn Hoa đánh vỡ trầm mặc, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng gật đầu, nói.
Tất cả mọi người nghe qua Nhìn rồi chứ. Nếu một chuyện có thể phát triển theo hướng xấu nhất, như vậy trên cơ bản nhất định sẽ phát triển theo hướng xấu nhất, ta nghĩ nhóm người này mười phần là cùng một mục đích với chúng ta
Đúng vậy, nhìn dấu vết này, bọn họ tiến vào rừng rậm so với chúng ta sớm hơn bảy tám ngày chúng ta nhưng tốc độ của bọn họ cũng không nhanh như chúng ta, chúng ta một ngày đường đã đi bằng hai ngày của bọn họ. Nhưng xem tình hình này, tối mai chúng ta sẽ đuổi kịp bọn họ.
Thái Tuấn Hoa quay đầu lại nhìn Tô Bằng nói.
Nếu gặp bọn họ, chúng ta phải làm sao?
Tận lực không tiếp xúc. Sau đó dùng tốc độ vượt qua bọn họ, chúng ta xong chuyện trước rồi mới nghĩ xem bọn họ có mục đích gì... Có điều nếu bọn họ biểu lộ ra địch ý, động thủ với chúng ta, chúng ta cũng không nên khách khí.
Trong ánh mắt Tô Bằng lộ ra một tia cương nghị, nói với Thái Tuấn Hoa.
Thái Tuấn Hoa cùng Lương Úy nghe xong, đều khẽ gật đầu, hai người bọn họ chưa tính là người chơi dạng võ đấu, có điều nếu thật gặp phải nguy hiểm, cũng không sợ ra tay giết người.
Hôm nay chúng ta liền đến đây thôi, bây giờ hoàn toàn không có tia sáng, không nhận ra phương vị, truy đuổi ban đêm ở trong rừng rậm nguyên thuỷ có hơi không lý trí.
Tô Bằng nhìn hoàn cảnh chung quanh, nói với vợ chồng Thái Tuấn Hoa.
Hai vợ chồng Thái Tuấn Hoa cùng Lương Úy gật đầu, ba người đều là người chơi có một chỗ tốt, chính là không cần đóng quân dã ngoại, trực tiếp logout là được.
Ba người hẹn ước thời gian login hôm sau, liền logout.
Một đêm không lời.
Ngày hôm sau, ba người Tô Bằng vào năm giờ rưỡi sáng đồng thời login, lúc này không trung vừa vặn có chút ánh sáng.
Ba người giữ im lặng, tiếp tục đi về phía trước.
Càng đi đường, ba người càng cảm giác một số áp lực, bởi vì biểu hiện dấu vết trên đường đi, đám người giang hồ phía trước, hẳn là một lộ tuyến và mục đích với bọn người Tô Bằng.
Dấu vết người phía trước lưu lại, càng ngày càng nhiều, hơn nữa, căn cứ dấu vết phán đoán thời gian bọn họ rời khỏi, gần như là lúc chạng vạng, ba người Tô Bằng sẽ đuổi kịp người phía trước.
Khi đêm đến, ba người Tô Bằng lần nữa giảm tốc độ, bọn họ cũng không muốn ở trạng thái mệt nhọc, gặp phải đám người giang hồ địch ta không rõ kia.
Lúc này mặt trời đã ở phía chân trời, còn lại tia nắng chiều cuối cùng, ba người Tô Bằng, thì đi tới một địa phương giống như khe núi.
Ba người đang hành tẩu, đột nhiên, lỗ tai Tô Bằng bỗng nhúc nhích, vung tay lên nói.
Ngừng!
Thái Tuấn Hoa cùng Lương Úy, lập tức dừng bước, hai ngày này bôn ba rừng rậm, hai vợ chồng mặc dù không thấy Tô Bằng ra tay, nhưng lại chứng kiến trực giác mẫn cảm siêu cấp của Tô Bằng, nhiều khi, chính là Tô Bằng trực giác phát hiện dấu vết người phía trước lưu lại, còn tránh đi một số bẫy rập trong rừng.
Sao vậy?
Thái Tuấn Hoa thấy Tô Bằng bảo hai người dừng lại, đứng thẳng bất động, nói với Tô Bằng.
Phía trước hình như có điểm dị thường.
Tô Bằng nói, nói xong nhìn vào trong rừng rậm phía trước.
Không biết có phải do sau khi thân thể cải tạo thành Cửu Dương chi thể, ngay cả trực giác mang theo cũng hơi tăng, Tô Bằng cảm giác, cảm giác của mình càng ngày càng nhạy cảm, nhất là ở trong rừng rậm nguyên thuỷ này, thậm chí có điểm phát triển theo hướng giống bản năng động vật, trong rừng rậm lớn như vậy, chỉ là bốn năm ngày trước có người đi qua, giẫm gãy một số cành khô, bứt đứt ít cây cối, nhánh cỏ, hoặc là chút dầu dính, đều có thể khiến Tô Bằng nhìn ra dị thường, mấy ngày nay phát hiện dấu vết người phía trước lưu lại, hơn phân nửa là thành công của Tô Bằng.
Lúc này, Tô Bằng cũng cảm giác phía trước, tựa hồ có gì đó dị thường, tựa hồ có động vật to lớn nào đó đã từng đi qua nơi này, hơn nữa thời gian quá khứ cũng không dài, trong không khí còn hương vị nhánh cây vừa mới bị bẻ gãy phát ra.
Hai người Thái Tuấn Hoa cùng Lương Úy đè bảo kiếm trong tay, nhìn về chỗ dị thường mà Tô Bằng nói.
Vào chính lúc này, chỉ nghe tiếng hồng hộc, từ trong rừng rậm có vấn đề mà Tô Bằng nói, đi ra ba bốn con lợn rừng, phì phò nhìn ba người Tô Bằng.
Nhìn thấy là lợn rừng, vợ chồng Thái Tuấn Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là dã thú trong rừng.
Loại lợn rừng này da dày thịt béo, hơn nữa hàm răng sắc bén, ngược lại còn khó hơn giết một con cọp, hơn nữa tốp năm tốp ba, giết chúng rất phiền toái, không bằng né qua.
Nghĩ tới đây, Thái Tuấn Hoa liền đi tới hướng khác trong rừng, muốn tránh lợn rừng.
Không nên lơ là! Còn vấn đề!
Vào chính lúc này, Tô Bằng đột nhiên hô to một tiếng.
Thái Tuấn Hoa sững sờ, vào chính lúc này, đột nhiên Thái Tuấn Hoa cảm giác, trên đầu mình tựa hồ có ba bóng đen, đột nhiên từ trên đại thụ rơi xuống!
Giết!
Ba tiếng hô giết, từ không trung vang lên, trên đại thụ gần đó, đột nhiên rơi xuống ba người, cầm vũ khí trong tay, giết về phía Thái Tuấn Hoa!