Lúc ấy lấy được lá bùa huyễn hóa, tổng cộng có ba tờ, một tờ là huyễn hóa thanh thạch, hai tờ huyễn hóa thực vật.
Tô Bằng cảm thấy lúc này là lúc dùng ba lá bùa này rồi, đã sớm mang theo trên người mình, tùy thời chuẩn bị lấy ra dùng.
Lúc này, lại vừa lúc cần dùng.
Trong phần giới thiệu của lá bùa huyễn hóa đã nói qua, lá bùa này không chỉ thuần về sự biến đổi của thị giác mà còn có thể đem trọn hơi thở cũng ngụy trang thành vậy được biến thành.
Phạm vi huyễn hóa cũng có thể khống chế được, chẳng hạn như Tô Bằng có thể điều khiển lá bùa huyễn hóa thành một ít tảng đá, hoặc là huyễn hóa thành một tảng đá lớn, đem cả vị trí của Thái Tuấn Hoa cùng với Lương Úy cũng bao phủ bên trong.
Chỉ là nếu huyễn hóa như vậy, lực lượng của lá bùa sẽ bị phân tán đi rất nhiều, lại tạo thành thời gian huyễn hóa bị giảm bớt.
Có điều Tô Bằng cũng không cho rằng như vậy, trong huyệt động đều là loại bươm bướm giết người này, lần trước hai người Thái Tuấn Hoa cùng với Lương Úy tới chỗ này, vốn không có gặp phải mấy thứ này, điều này đã nói lên mấy vật này là gần đây mới di chuyển đến nơi đây, hơn nữa mấy thứ này vừa thấy đã biết cần một lượng lớn thức ăn cùng với chất dinh dưỡng, chỉ bằng mấy cái thi thể kia đúng là cung cấp không được bao nhiêu thức ăn cùng với chất dinh dưỡng cho ấu trùng của bươm bướm giết người này, cho nên tất nhiên sẽ không tồn tại quá nhiều loại bươm bướm này.
Mà còn ảo ảnh đá bao phủ toàn bộ bè gỗ, sẽ làm những loài động vật chỉ cảm giác được những thứ kia chỉ là đá tảng, khí tức của bọn người Tô Bằng cũng bị che kín, những con bươm bướm giết người kia, lúc này bay loạn ở trong không trung, giống như không hiểu được vì sao những người mới vừa nãy ở đây đã biến mất rồi, cơ quan thần kinh của bọn nó còn chưa có phức tạp đến mức có thể hiểu được với độ nặng của mình thì đá tảng không thể nổi trên mặt nước.
Tô Bằng cảm thấy khẩn trương nhìn những con bươm bướm giết người này, hiệu quả của lá bùa huyễn hóa của mình không tệ, trên cơ bản có thể hoàn toàn che dấu khí tức của mình, nhưng hắn cũng không dám chắc những sát thủ không trung này có khi nào buồn chán xuống đậu ở trên tảng đá hay không.
Có điều hiệu quả của lá bùa huyễn hóa tốt đến thần kỳ. Những con bươm bướm giết người này không có một con nào bay xuống, chỉ là ở xung quanh bay múa một trận rồi lại bay qua những thi thể đã lên men treo trên thạch nhũ ở thạch bích trong huyệt động kia.
Đến lúc này, ba người trên bè gỗ mới thở phào một cái.
Tô Bằng cũng yên lòng. Hắn vừa rồi sở dĩ sử dụng lá bùa huyễn hóa đá tảng, mà không sử dụng lá bùa huyễn hóa thực vật chính là lo lắng loại sinh vật như bươm bướm này có một bộ phận là hút dịch của thực vật, bọn nó sẽ dùng xúc tu thật dài ở ngoài miệng giống như con muỗi, đâm vào bên trong thân cành của thực vật, hút lấy chất dịch của thực vật để sinh tồn, nếu sử dụng lá bùa huyễn hóa thực vật, rất có thể sẽ lợn lành chữa thành lợn què.
Bè gỗ men theo dòng nước tiếp tục hướng về thiên kim phía trước, vận khí coi như không tệ, đoạn thuỷ vực phía trước này cũng không có đá ngầm các loại, bè gỗ cũng chỉ như nước chảy bèo trôi, tương đối vững vàng mà tiến tới.
Ba người Tô Bằng thì bình ổn tĩnh khí, sợ quấy nhiễu đến một số ít con bươm bướm ở đây, cẩn thận đi tới.
Theo bè gỗ tiếp tục trôi nổi, Tô Bằng lại thấy được một ổ loại bươm bướm giết người này.
Lúc bè gỗ trôi đến một thuỷ vực khoảng một kmở phía trước, bọn người Tô Bằng lại thấy được trên thạch nhũ ở vác đá của hang động này lại có sáu bảy thi thể, bị treo lơ lửng trên thạch bích, những thi thể này đều giống như là bị ngâm đến lên men, mà còn trên thi thể, cũng có loại côn trùng ăn thịt này, so với ở trước thì càng lớn hơn một chút.
Ba người Tô Bằng cũng không dám phát ra một thanh âm nào, một mực ở dưới sự bảo vệ của lá bùa huyễn hóa, tiến về phía trước trôi lềnh bềnh hơn nửa canh giờ, sau đó cũng gặp phải loại bươm bướm giết người này nữa.
“Có thể đốt đuốc được không? Đá ngầm phía trước sẽ dần dần nhiều lên, nước chảy cũng càng lúc càng xiết, nếu không có nguồn sáng để tránh né. Chúng ta rất dễ dàng va phải đá ngầm!
Sau liên tục nửa giờ không có gặp phải loại bươm bướm kia, Thái Tuấn Hoa rốt cuộc không nhịn được, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng cân nhắc, đã nửa giờ không có gặp phải loại bươm bướm giết người đó, khả năng gặp lại ở phía sau không phải là không có, nhưng sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Huống chi, nếu bè gỗ va phải đá ngầm, hậu quả kia so với gặp phải bươm bướm giết người cũng không kém là bao.
“Đốt đuốc đi.
Tô Bằng nói, nói xong từ trên người của mình lấy ra hộp quẹt, thổi đốt sau đó đốt lên thanh củi Thái Tuấn Hoa đưa tới.
Ánh lửa chiếu sáng lên dòng nước.
Tô Bằng nhìn lại, quả nhiên phát hiện nước chảy dần dần xiết hơn, nếu lúc trước chỉ là tốc độ trung bình như xe đạp thì tốc độ của bây giờ chính là phóng rất nhanh.
Thái Tuấn Hoa đưa ngọn đuốc cho Lương Úy, sau đó hắn và Tô Bằng lại nắm vững mái chèo.
Dọc theo đường đi, quả nhiên giống như Tô Bằng dự liệu, không có gặp lại mấy thứ hung mãnh như bươm bướm giết người nữa.
Trái tim của ba người lúc này mới thả lỏng xuống, Tô Bằng trầm tĩnh lại, hỏi Thái Tuấn Hoa đang cầm mái chèo ở bên kia bè gỗ.
“Thái huynh, vừa rồi lúc đi qua ổ của những con bươm bướm kia, Thái huynh có chú ý đến những thi thể treo ở trên thạch bích kia như thế nào hay không?