Điều khiển nhân vật, cửa được đẩy mở, trên cánh tay còn có thể cảm giác được lực cản của cánh cửa, trong cảm giác thần kỳ, Tô Bằng bước vào.
"Khục, khục khục,... Hoan nghênh quang lâm."
Trong âm thanh của trò chơi, xuất hiện một tràng cười kỳ quái, trong cửa hàng kỳ quái này, ông già dáng vẻ giàu có thời xưa, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng bị tiếng cười kia làm cho có chút rét lạnh, hắn lẩy bẩy một chút, sau đó không khỏi bật cười, người thiết kế trò chơi cũng thật là, một người tiếp dẫn trò chơi thôi, có cần dùng âm thanh ghê rợn như vậy không?
"Lôi tổ trường, làm sao để đối thoại với NPC?"
Tô Bằng hỏi Lôi Minh ở ngoài phòng bên cạnh.
"Hình thức trò chơi tay cũng do bản thân điều khiển, bên cạnh tay người có một quả cầu, đặt lên trên, NPC sẽ nghe thấy ngươi nói chuyện, NPC sẽ căn cứ những lời nói và hành động của người, tự động nảy sinh phản ứng, giật quả cầu ba lần liên tiếp, có thể duy trì giọng nói, giật thêm ba cái nữa, là đóng cửa, ấn mạnh xuống, chính là đăng xuất."
Lôi Minh nói, hắn đẩy kính râm, nói tiếp:
"Có điều cẩn thận một chút, những gì các người nói, sẽ ảnh hưởng đến phản ứng của NPC, sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới quá trình trò chơi, cho nên hãy cố gắng không được nói ra những lời kỳ lạ, lúc trước cũng có người bởi vì như vậy mà dẫn tới nhân vật mất mạng."
Tô Bằng nghe xong, khẽ gật đầu, trong lòng lại dao động, có thể trò chuyện với NPC được sao? Là phần mềm tự động đối thoại sao? Hay là con người tạo ra? Cái này cần chi phí khổng lồ đến thế nào đây?
"Trò chơi này, nếu quả thật theo như lời Lôi Minh nói, chi phí ngược lại đáng một trăm ngàn, lén đánh cắp máy chủ... Có lẽ, đây là cuộc cạnh tranh của hai nhà máy trò chơi?"
Trong lòng Tô Bằng thầm đoán.
"Khụ, khụ"
Lúc này, lão gia NPC trước mặt Tô Bằng đột nhiên ho khan một tiếng.
"Lễ nhiều cũng không thiệt."
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, điều khiển nhân vật hơi cúi đầu, hành lễ với ông chủ kia, sau đó Tô Bằng sờ tay lên trên quả cầu, nói:
"Xin chào, xin hỏi ngài là vì nào? Tôi đang ở đâu đây?"
"Khục,khục,khục, người ngược lại rất lễ phép, người muốn biết vì sao lại tới đây?"
Ông chủ bộ dạng giàu có này hỏi Tô Bằng.
"Mong ngài chỉ bảo."
Tô Bằng nhập vào đối thoại, trong lòng hắn đã hiểu rõ, đây là một NPC chỉ dẫn cho người mới, chợt nghe ông chủ giàu có kia nói:
"Hắc... Ta không nói cho người biết."
Khóe miệng Tô Bằng không khỏi khẽ nhếch lên, người thiết kế trò chơi này, cũng thích chơi khăm người khác ghê, có điều hợp với khẩu vị bản thân.
Ông chủ giàu có kia chợt cười to, nói:
"Gạt ngươi thôi, ta làm sao sẽ không nói cho người biết được chứ? Người sắp phải rời khỏi thế giới bình thường, tiến vào một thế giới mới, nhưng là một thế giới thần bí, thần kỳ,... Trong thế giới này, người sẽ nhận được sức mạnh to lớn, có điều dù là việc gì cũng phải có giá của nó."
"Chính thức giải thích rồi..."
Tô Bằng nghe xong, thầm nghĩ, vừa rồi cũng không biết do nhân viên nào chơi khăm.
"Tiến vào thế giới kia, người cần vật này."
Ông chủ giàu có kia, lấy ra một món đồ giống như tấm thẻ, đặt trước người Tô Bằng.
Tô Bằng nhìn lướt qua tấm thẻ kia, dường như là tấm thẻ rất bình thường, bên trên in một vài tranh vẽ, giống như là người võ lâm đang chém giết.
"Đây là tấm thẻ của thế giới Tử Vong Luân Hồi,... Đừng xem thường nó, đây không phải tấm thẻ bình thường, mỗi một tấm thẻ, đều phải tiêu hao sinh mệnh ba mươi năm trong tương lai của người làm giá cả, đổi lấy ba mươi điểm trò chơi, mỗi một ngày trò chơi, tiêu hao một điểm của số thẻ, nếu điểm thẻ tiêu hao hết rồi, sẽ không thể nào tiến hành trò chơi, ba mươi ngày không tiến hành trò chơi, người sẽ chết."
Ông chủ giàu có, vẻ mặt thành thật nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe xong, không khỏi thích thú, người chế tác trò chơi này thật thú vị, đẩy mạnh tiêu thụ điểm thẻ, đẩy mạnh tiêu thụ trò chơi, còn có khái niệm tử vong thế kia, cảm giác thật kích thích.
"Cẩn thận một chút, đừng tưởng rằng ta đang nói đùa, điểm thẻ là một cái giá lớn, đã nói rõ ràng với người rồi,... Ở trong trò chơi, người sẽ ở thành phố lớn tìm được một vài cửa hàng thần bí giống như vậy, nếu thu được vật phẩm giá trị cao, có thể giao dịch cho cửa hàng thần bí, cửa hàng sẽ cho ngươi đổi thành điểm thẻ, có điều chỉ có tích lũy hoàn chỉnh ba mươi điểm mới có thể trao đổi một tấm thẻ điểm, đồng thời điểm số của thẻ điểm, cũng là tiền tệ nội bộ của người tiến hành một vài giao dịch đặc biệt."
Ông chủ giàu có giải thích với Tô Bằng, sau đó, chìa tay đưa thẻ điểm ra, nói với Tô Bằng:
"Có nhận thẻ điểm hay không. người có thể lựa chọn cuối cùng."
Lúc này, bên dưới góc trái tầm mắt, xuất hiện một hình ảnh lựa chọn nhỏ "Có tiếp nhận thẻ điểm không? Có/ Không."
"Không tiếp nhận, thì còn chơi gì nữa chứ."
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, điều khiển nhân vật tiếp nhận thẻ điểm, nói:
"Ta tiếp nhận."
Tô Bằng cầm thẻ điểm, dựa theo ông chủ giàu có nhắc nhở, xé mở thẻ điểm, trên thẻ điểm xuất hiện ánh lửa màu đen, nhanh chóng bao trùm lấy Tô Bằng!
"Khà khà khà... Chúc người ở trong thế giới Tử Vong Luân Hồi, trải qua thật vui vẻ!"
Ánh lửa dần dần bao vây lấy Tô Bằng, màn hình Tô Bằng tối sầm, giống như tiến vào thời gian LOADING.
"Cho dù là điều tra rõ chân tướng cái chết của Tiểu Lâm, hay là lấy trộm máy chủ của trò chơi, cũng không thể hoàn thành trong thời gian ngắn, ngày đầu tiên, đi vào trong trò chơi trước đã, xem thử trò chơi này rốt cuộc là như thế nào."
Trong lòng Tô Bằng âm thầm đặt mục tiêu.
Qua một lát, hình ảnh lại phát sáng lên, Tô Bằng phát hiện, mình đã xuất hiện ở một cái trại.
Trong thôn trang, có không ít NPC đang đi lại, trong đó một người già tóc bạt, dường như nhìn thấy Tô Bằng, gọi một tiếng:
"Chào ngươi a tiểu tử!"
Ánh mắt Tô Bằng dừng lại ở trên đầu ông già NPC tóc trắng này, chỉ thấy trên đầu của hắn xuất hiện cái tên: "Trại chủ Hàn đại phu."
"Xin chào, trại chủ."
Tô Bằng nói, sau đó đi qua, cùng hắn nói chuyện với nhau, nói:
"Xin hỏi nơi này là nơi nào?"
"Ha ha, nơi này là Thanh Sơn trại, cách quận Giang Ninh không xa, ngươi là thiếu niên mới tới đây, chuẩn bị đi quận Giang Ninh thi triển quyền cưới đó sao?"
Hàn đại phu nói với Tô Bằng...
Tô Bằng gật đầu, sau đó hỏi:
"Ta vừa đến nơi đây, không hiểu rõ lắm, có thể giới thiệu tình hình xung quanh một chút được không?"
"Hahaha, đương nhiên có thể."
NPC kia dường như rất điềm đạm, khẽ mỉm cười gật đầu trả lời:
"Nơi này là Thanh Sơn Trại, cách quận Giang Ninh ba mươi dặm đường, bình thường có những thiếu niên dự định đi quận Giang Ninh thi triển quyền cước đều xuất hiện ở trong thôn chúng ta, cuộc sống quận Giang Ninh cũng không dễ dàng lắm, không thông thạo nghề nào đó rất khó đặt chân, ta đề nghị người bây giờ đi dạo tronbg trại, hoặc có thể học được tay nghề nào đó, cũng có thể kiếm ít tiền, cung cấp chi phí sauy này người đi quận Giang Ninh."
"Như vậy à."
Tô Bằng gật đầu, hỏi:
"Không biết trong trại chúng ta, có công việc gì có thể làm không?"
"Có chứ, vừa rồi ta nhìn thấy Lý đại thẩm trong trại muốn một ít nguyên liệu nấu ăn, người có thể đi hỏi một chút."
Trại chủ Hàn đại phu nói với Tô Bằng.
"Tạ ơn trại chủ."
Tô Bằng hành lễ với Hàn đại phu, hỏi rõ địa điểm, NPC rời khỏi nơi này, để lại Tô Bằng một mình ở đó.
"Lôi tổ trường, chúng ta bây giờ có thể ra khỏi thôn chứ?"
"Ra khỏi thôn? Nếu như kỹ thuật của người tốt rồi, cũng không hẳn không thể, đương nhiên, ta không đề nghị các ngươi bây giờ ra khỏi trại quá sớm."
Thanh âm của Lôi Minh truyền lại, nói:
"Trò chơi này có độ khó rất cao, bên ngoại trại, đại khái là đánh chó hoang, xa hơn nữa là đánh bò, ngựa hoang, xa hơn nữa là đánh sói hoang, bò các người không đánh lại nhưng cũng sẽ không chết, gặp phải sói hoang các người ắt phải chết, một mình đấu chó hoang, nói không chừng có tỷ lệ sáu phần chiến thắng, nhưng chắc chắn sẽ bị thương, nơi này bị thương không phải uống bình máu đơn giản thì đã có thể phục hồi, còn cần chữa trị vết thương, rất phiền phức, ảnh hưởng các người luyện, nâng cao thực lực thêm chút nữa đi rồi hẵng ra ngoài."
"Cái gì??"
Phó Khang nghe xong, không khỏi hô lên một tiếng, có chút bị đả kích.
"Ừm, thực lực nhân vật các người, đại khái không khác mấy so với trong hiện thực của các người, gặp phải quái vật người phải suy nghĩ, ở trong hiện thực người gặp phải chó hoang, bò, sói hoang, đại khái là những con này, thì có thể suy nghĩ có thể đánh hay không. có điều trò chơi này cũng không sống lại, ta không đề nghị các người vượt cấp khiêu chiến, càng vững càng càng tốt, nhiệm vụ bình thường trong trại có thể thằng cấp một vài thuộc tính, học được bản lĩnh tấn công cơ bản, rồi hãy ra khỏi thôn."
Lôi Minh giải thích xem như kỹ càng, nói với mọi người.
Phó Khang đáp một tiếng, tiếp tục bắt đầu trò chơi.
Tô Bằng đi dạo một vòng trại, trong này khá lớn, phát hiện trong trại, có một nhà dân kiêm cả khách điếm, một tiệm thợ rèn, một xưởng thợ mộc, vài nơi trồng trọt, vài nơi chăn nuôi mô hình nhỏ, còn có rất nhiều dân cư.
Người trong trại, khoảng chừng hai ba trăm người, xem như trại rất lớn, có điều, ngoại trừ bốn người Tô Bằng, dường như đều là NPC.
Lúc này, thời gian tiến hành trò chơi đã hơn mười phút rồi, Tô Bằng chợt thấy, Tôn Thế Giai từ một hướng của thôn đi tới, thở hồng hộc, trên đầu cũng không ít lông gà.
"Làm sao vậy, người đi bắt gà sao?"
Thấy nhân vật Tôn Thế Giai đi đến trước mặt mình, Tô Bằng hỏi.
"Mọe đừng nói nữa, nhiệm vụ quái quỷ gì đây chứ, quả thực là hành chết người, lũ gà rừng kia, không ngờ khí huyết không thấp, hơn nữa vừa đánh đã chạy, còn có thể bay, bay cái liền hơn mười thước,... Ta căn bản đuổi không kịp, hoàn toàn không bắt được con nào cả!"
Tôn Thế Giai nói, sau đó nói:
"NPC kia, một con gà rừng cho mười hai tiền đồng, không ngờ độ khó lại cao như vậy, bỏ đi ta xem thử lại lần nữa."
Nói xong, nhân vật Tôn Thế giai bèn đi về hướng dân cư.
"Nhiệm vụ Tân Thủ thôn độ khó cao, hay là Tôn Thế Giai yếu kém?"
Tô Bằng nhìn, thầm nghĩ trong lòng.
"Ha ha, trò chơi này độ khó rất cao, nếu muốn có được tiền tài, hay là nhân được kỹ năng, đều phải bỏ ra cố gắng nhất định,... Nghĩ nhiều, xem nhiều, cố gắng nhiều, cố gắng của người, nhất định sẽ làm cho người cảm thấy vật rất đáng giá."
Lôi Minh lúc này nói.
Trong lòng Tô Bằng cũng đồng ý những gì Lôi Minh nói, vào lúc này, Tô Bằng chợt thấy một đám tiểu hài tử chơi đùa, đột nhiên vây thành vòng tròn, sau đó, bõng vàng lên tiếng kêu đau của tiểu hài tử, sau đó truyền đến tiếng khóc, tiểu hài tử kêu lên sợ hãi, chạy loạn tứ tán!
Tô Bằng nhìn thấy, bước nhanh chạy tới, xem thử tình hình như thế nào.
Chỉ thấy, có một đứa bé, ngã sấp xuống dưới gốc cây đại thụ gần bên xưởng thợ mộc, nó khóc thét lên, một con rắng màu đen lốm đốm chấm vàng, đang trường lên trên chân thằng bé.