Trong phòng, Tô Thanh Hòa bỏ cánh gà vào chén Cao Tú Lan.
Tuy rằng Cao Tú Lan bất công, nhưng lại khiến người ta không tìm ra điểm gì xấu trên người bà ấy. Ngoại trừ việc cưng chiều khuê nữ vô điều kiện ra, mỗi lần phân chia đồ ăn bà đều chia theo công lao động, tuyệt đối không ăn phần nhiều hơn. Cho nên những người khác được nửa chén canh, bà cũng chỉ có nửa chén canh. Thịt thà gì đều không có.
Tuy rằng Tô Thanh Hòa ăn mảnh, nhưng không muốn thấy mẹ già luôn đối tốt với mình ở bên cạnh chỉ uống nước canh, nên đưa cánh gà sang cho Cao Tú Lan. “Mẹ, buổi trưa con còn ăn nữa mà. Sáng nay con ăn một cái đùi gà là đủ rồi. Đợi ít nữa đói bụng, con sẽ ăn chút diện ngật đáp. Bây giờ có cha con, con không còn sợ ăn nữa.” Vẻ mặt cô kiêu ngạo nói. Như thể người cha Tô Đại Căn của cô có thể cho cô được một chỗ dựa vững chắc.
(Diện ngật đáp: Món Gnocchi - loại bánh làm từ khoai tây, bột mì, trứng trộn lẫn.)
Cao Tú Lan cầm cánh gà lên, đỏ mắt: “Thanh Miêu Nhi, mẹ biết con rất hiếu thuận mà. Anh trai chị dâu con có miếng ăn, đều chỉ nhớ tới con chúng nó thôi, đến giờ chưa từng nhường bà già này ăn cái gì. Riêng con thì chu đáo vô cùng, còn để lại cánh gà cho mẹ.”
Tô Thanh Hòa: “...” Thật ra lý giải thế này cũng tốt. Mẹ già của cô nắm quyền phân chia đồ ăn trong nhà, xem chừng mấy ông anh trai không ý thức được, mẹ già nhà mình cũng cần được sẻ phần.
“Bình thường mẹ cũng ăn nhiều một chút đi. Các anh sẽ không nói gì đâu. Bọn họ đều hiếu thuận cả mà.”
Cao Tú Lan đáp: “Ăn nhiều làm gì, mẹ ăn thêm một miếng, chẳng phải con sẽ phải ăn ít một miếng sao? Mẹ tiết kiệm để cho con ăn mà.”
Lời này làm Tô Thanh Hòa cảm động đến không chịu nổi. Vội vàng nói: “Mẹ mau ăn đi, ăn thịt này. Ăn nhiều một chút. Con lúc nào cũng mong mẹ có thể khỏe mạnh.” Câu này đúng là rất thật lòng. Không quan tâm bà ấy đối xử với người khác như thế nào, những đối với cô thật sự rất tốt.
Cao Tú Lan cảm động ăn cánh gà, cắn một miếng rồi lau nước mắt: “Thanh Miêu Nhi nhà ta nấu canh ngon quá. Giống mẹ!”
Tô Thanh Hòa cũng ăn canh, thật là thơm!
Sau khi uống canh xong, tất cả mọi người đều rất có sức mà làm việc.
Còn Cao Tú Lan cẩn thận đi xử lý mấy miếng xương gà. Nhất định không thể ném ra ngoài, chỉ có thể chôn xương gà đã gặm sạch dưới đất. Sau đó trở về phòng mình, ung dung nói chuyện với vò gốm: “Đại Căn à, con gà mái già nhà mình đi đời rồi, ông nhớ phải gửi con khác lên nhé, khuê nữ của ông còn đang chờ ăn trứng gà bồi bổ thân thể đấy. Ông làm cha lúc trước không thể ở lại, thân thể con bé không khỏe, phải bù đắp cho con thật tốt. Ông phải nhớ kỹ đấy nhé.”
Người nhà họ Tô ăn canh gà xong, làm việc cũng hăng hái hơn. Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa phụ trách đem lương thức từ trong đất vận chuyển lên trên sân đập lúa.
Hai người bước đi như bay. Nhìn lại những người nhà khác, đều hữu khí vô lực, đói đến nỗi người gầy như gậy trúc, có chỗ còn bắt đầu sưng vù, trong lòng đều cảm thấy may mắn nhà mình có một bà mẹ rất có năng lực.
Có mẹ thật tốt.
Mẹ nói đúng, con trai hiếu thuận, ông trời sẽ che chở một chút.
Mặt khác, Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa đều nhớ lại dư vị chén canh vừa rồi, còn không quên tưởng tượng đến món thịt gà vào bữa trưa sắp tới.
Đinh Quế Hoa cố ý nói: “Chị dâu à, chị có đang chuẩn bị ra ở riêng không? Khi nào mới nói với mẹ vậy? Chị không cần lo lắng đâu, đến lúc đó, em sẽ nói tốt cho chị.”
Lời này mang theo vài phần thăm dò và xúi giục. Đúng là cô ta hy vọng Lâm Thục Hồng phân ra ngoài. Mặc dù khi có việc, cô ta và Lâm Thục Hồng sẽ cùng đứng trên một mặt trận thống nhất. Nhưng mà giữa chị em dâu không có tình cảm gì nhiều. Sao có thể giống với tình cảm chị em ruột thịt chứ? Nếu Lâm Thục Hồng tách ra, ở nhà cô ta có thể ăn nhiều hơn.
Lâm Thục Hồng cũng không ngốc, lúc trước là vì muốn mấy đứa nhỏ ăn thêm một miếng cơm, nên mới nghĩ đến việc ra ở riêng, thức ăn trong nhà có thể tự do kiểm soát, còn có thể cho bọn nhỏ ăn nhiều một chút. Nếu không sao cô ta dám mạo hiểm làm việc này để rồi bị chồng mắng, mẹ chồng uốn nắn chứ? Nhưng bây giờ không cần ở riêng nữa, khẩu phần ăn của mấy đứa nhỏ cũng nhiều hơn trước rồi. Cô ta làm gì còn ngớ ngẩn đến nỗi làm chuyện đó nữa?
“Quế Hoa, chuyện này khỏi phải bàn, chị với anh cả chỉ nói đùa thôi. Em đừng nhắc đến chuyện này nữa, để mẹ nghe được, không chừng lại tưởng thật. Chị cảm thấy bằng lòng với cuộc sống này rồi. Em cũng đừng nghĩ nhiều.”
Bằng lòng cái rắm, còn không phải vì một miếng ăn à. Đinh Quế Hoa cười cười.