“Ai da, cái này đúng là giày vò người ta mà, đạp hỏng cái chảo sắt nhà ta rồi, lại không luyện thép, con đi luyện thép công điểm còn cao, còn có cái ăn. Bây giờ quay về, thành ra công điểm thấp hơn nhiều. Không được, vẫn là để hôm nào mẹ đi tìm Quách Trường Thắng, bảo ông ấy thu xếp cho con một cương vị thật tốt, người của đại gia đình nhà mình, sao có thể thiếu công điểm được.”
Tô Ái Đảng đồng tình gật đầu. Không thể để em gái ở nhà chịu đói, anh phải làm ra nhiều tiền hơn mới trợ cấp được một chút. Bằng không chỉ dựa vào anh cả, anh hai kiếm sống qua ngày, sao mà đủ được đây?
Ngược lại, Tô Thanh Hòa cảm thấy việc luyện thép kết thúc tại đây cũng khá tốt, ở bên ngoài Tô Ái Đảng không nỡ ăn đồ ăn, nếu không chấm dứt việc luyện thép này, xem chừng có thể khiến anh đói đến chết. Về nhà vẫn tốt hơn, người một nhà ở bên nhau, thế nào cũng sẽ không chết đói.
Ngồi trong nhà một lúc, Tô Ái Đảng mới thấy không khí trong nhà đã khác trước, bọn nhỏ nhìn xem có tinh thần hơn rất nhiều, tốt hơn nhiều so với những người đói đến nỗi không dựng nổi eo mà anh gặp dọc đường về. Vừa nãy hình như từ ngoài vào anh còn thấy chảo sắt lớn trong nhà. Vì vậy chạy nhanh lôi kéo Cao Tú Lan hỏi.
Cao Tú Lan nói: “Lần trước chưa nói với con à, em gái con làm việc tốt nên được khen thưởng. Nhà ta đi theo cùng nhau thơm lây. Nếu không phải được người ta giúp đỡ, mấy người trong nhà đã sớm chết đói. Con không biết đâu, vài hôm trước nhỏ vợ nhà Tô thọt đi đời nhà ma rồi đấy. Mẹ thấy những nhà khác trong thôn cũng không khác mấy. Ai, bà ngoại con nói lương thực cứu tế mấy tháng nữa mới được gửi xuống, thời gian này không biết phải làm sao. Cả nhà ta bây giờ đều phải trông cậy vào em gái con cả đấy.”
Tô Thanh Hòa cảm thấy bà mẹ của cô quả là biết chém gió. Tuy rằng chuyện này đúng là dựa vào cô thật, nhưng mà bà ấy đâu có biết rõ đâu. Kết quả lần nào cũng chỉ nói gần gần đúng. Xem chừng mẹ mình tẩy não người khác nhiều quá, tự tẩy cả não mình luôn, nên mới kể chuyện trôi chảy như vậy.
Tô Ái Đảng cảm động không thôi. Chính mình làm một người anh trai, cứ tưởng rằng bản thân có thể nuôi dưỡng em gái, ai ngờ giờ con bé lại phải chu cấp cho cả nhà.
Thật là hổ thẹn, thật là đau lòng.....
Buổi chiều tan ca, hai anh em Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa đã trở về. Thấy cậu ba Tô Ái Đảng đã về, hai người họ vừa vui mừng, vừa đau đầu.
Không phải là vì ghét bỏ người em trai này, anh trai sao có thể không xót thương em mình chứ.
Nhưng mà đồng chí Tô Ái Đảng chính là bá chủ một phương tại Tô gia thôn... Năng lực phá hoại chỉ xếp sau đồng chí Cao Tú Lan trong nhà thôi.
Trước khi đi luyện thép, thường xuyên cùng người trong thôn ẩu đả. Với tư cách anh lớn trong nhà, Tô Ái Quốc làm tròn bổn phận, không thích gây chuyện. Tô Ái Hoa là kiểu người khéo đưa đẩy, hy vọng thông qua các thủ đoạn khác đạt được mục đích. Hai người đều không phải loại người thích ẩu đả. Nên đối với hành vi của Tô Ái Đảng vô cùng không đồng tình, không hiểu vì sao lại không quản được thằng em này.
Vì vậy Tô Ái Quốc vỗ bả vai cậu ba nhà mình: “Em trai này, sau này nếu xảy ra việc gì cứ tìm anh, anh giúp chú giải quyết. Đừng nên lúc nào cũng đánh nhau với người ta.”
Tô Ái Hoa nói: “Anh cả không giúp được thì để anh hai. Anh hai thay chú mày chỉnh người, đừng động tay động chân với người ta.”
Tô Ái Đảng đáp lại: “Em chưa đánh nhau bao giờ. Em chỉ đánh người thôi. “
Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa: “......”
Đến tối, vì Tô Ái Đảng đã trở về, Tô Thanh Hòa cố ý cùng Cao Tú Lan thương lượng tối nay sẽ làm một bữa tiệc chào mừng nho nhỏ, thuận tiện cũng cho đồng chí Tô Ái Đảng được ăn no một chút.
Cao Tú Lan nói lời cự tuyệt: “Cứ kệ anh ba con tự làm đi. Trong nhà chẳng có bao nhiêu lương thực, ăn ít lại một chút. Cho chúng nó ăn nhiều thành quen sẽ không tốt. Thằng nhỏ đó, qua mấy ngày tốt lành còn chưa chịu đủ đau khổ. Vẫn là người có thể chịu cực khổ mới sống lâu được. Con cho chúng nó ăn nhiều, là hại chúng đấy!”
Tô Thanh Hòa vậy mà không phản bác được.
Vì thế buổi tối Tô Thanh Hòa đành nấu cho Tô Ái Đảng một bát cháo rau ngô dại. Tô Ái Đảng vừa ăn nước mắt nước mũi vừa chảy. Cảm thấy trong nhà quá ấm áp.
Còn bữa ăn của cô lại do Cao Tú Lan phụ trách, bà làm một bát diện ngật đáp lớn cho cô. Sau đó trực tiếp bưng vào phòng cô, để cô được ăn bữa tối nóng hổi.
“Thanh Miêu Nhi, con ăn nhiều một chút. Bát mì trắng lớn ơi là lớn này rõ ràng là mẹ làm cho con ăn, con không ăn, người khác cũng không được động vào. Cho chúng nó ăn, ăn thành quen đấy, khéo còn nuốt chửng cả mẹ không chừng. Đến lúc đó sớm muộn cũng sẽ trở mặt cãi nhau.”
Tô Thanh Hòa nghe Cao Tú Lan nói vậy, cảm thấy dường như sự nghiệp ăn mảnh này của mình là để phòng tránh nội chiến gia tộc, vì gia đình hài hòa mà cống hiến hết mình.