Ngày 13 tháng 5 năm 1960, lúc này đang là thời điểm vụ mùa bận rộn, các xã viên của đại đội Đại Kiều Loan thuộc công xã Bắc Hà đang tất bật với khí thế ngất trời.
Bắt đầu từ năm trước, thời tiết khô hạn, trong ruột mất mùa, làm cho nguyên một năm ăn không no, các đội viên chỉ mong sao vụ mùa này có thể thu hoạch được lương thực nhiều hơn, ít nhất là nhiều hơn năm trước một xíu, vì thế cho dù mọi người đã sớm vừa đói lại vừa mệt, cả người không còn sức lực gì nữa, nhưng cũng chẳng ai muốn tan tầm về nghỉ.
Thật vất vả mới gắng gượng được đến lúc tan làm, rất nhiều người đã không chịu nổi nữa, loạng choạng từ trong ruộng đi ra, đi đến nhà ăn tập thể của đại đội.
Nhắc đến cơm tập thể, các xã viên của đại đội Đại Kiều Loan cũng bắt đầu cảm thấy hoài niệm về hai năm trước, khi đó trong đội bắt đầu ăn chung nồi, mỗi ngày ba bữa cơm đều ăn ở nhà ăn chung, có khô có loãng, có lương thực phụ, có cháo, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Dưới loại tình huống hiện tại, rất nhiều người đã bắt đầu chịu đói, sức khỏe tốt thì còn có thể chống đỡ thêm một thời gian, sức khỏe không tốt, vậy thì không gắng gượng được.
Lúc này Tô Mạn lẫn trong đám người cũng có chút không chịu nổi nữa.
Cô vừa mới đến cơ thể này còn chưa đến một tiếng đã cảm thấy sống lay lắt qua ngày như thế, giống như sống không bằng chết vậy.
Cho dù như thế, nhưng Tô Mạn vẫn không muốn chết, dù sao trước đó cô cũng đã chết một lần, sau khi trải qua cảm giác tử vong, cô thề, trừ khi là chết già, nếu không, có thể sống thêm một ngày thì nhất định phải còn sống.
Nhắc đến việc tử vong của mình, hiện tại Tô Mạn vô cùng hối hận, sao lại không học khôn lên chứ, biết rõ làm việc tốt sẽ không có kết quả tốt gì, còn hết lần này đến lần khác nghĩ không ra mà đi làm.
Năm đó mẹ của cô cũng bởi vì tâm tính thiện lương làm việc tốt, thu nhận và giúp đỡ bạn học cũ, kết quả bị cắm sừng. Sau khi ly hôn, bà ấy vẫn luôn làm việc tốt giúp đỡ học sinh nghèo, kết quả chờ đến khi bà ấy bị bệnh, phụ huynh của những học sinh kia biết tin, dứt khoát tắt máy không liên lạc. Sợ mẹ của cô tìm nhà những học sinh kia đòi tiền chữa bệnh.
Sau cùng lúc mẹ cô ra đi, cũng chỉ có đứa con gái là cô làm bạn bên cạnh, làm chuyện tốt cả một đời người, kết quả rơi vào kết cục như thế.
Vào giây phút này, Tô Mạn đã nhìn thấy rõ lòng người ấm lạnh, cô thề sau này sẽ không tiếp tục làm việc tốt nữa.
Ngay hôm nay, vừa hay cùng khách hàng đàm phán thành công một vụ làm ăn lớn, nghĩ đến khoản tiền hoa hồng được trích sau này, tâm trạng cô vô cùng vui vẻ, thuận tay làm một việc tốt, cứu được một đứa bé thiếu chút nữa bị chiếc xe mất lái đâm vào, cứ như vậy… Làm cho chính mình liên lụy vào.
Đương nhiên trước khi cứu người, cô cũng không biết sẽ có một chiếc xe mất lái lao ra, vì thế sau khi bị đâm, phản ứng đầu tiên của cô chính là, mình quả nhiên không thích hợp làm chuyện tốt.
Cũng may ông trời không tuyệt đường sống của người ta, đột nhiên nhảy ra một hệ thống thánh mẫu, đưa linh hồn cô trói chặt vào đấy, nói là có thể cho cô sống lại.
Tô Mạn vẫn đang chờ được sống lại, kết quả thế mà hệ thống kia lại không đủ năng lượng, bị lỗ đen vũ trụ hút vào, đợi đến khi cô tỉnh lại, cô đã đến thập niên 60 của Thủy Lam Tinh Hoa Quốc.
Hơn nữa còn trở thành một cô con gái nhà nông sắp chết đói đến nơi.
Về phần nguyên chủ thì bị hệ thống kỳ hoa này đưa đến một thế giới có mức độ phát triển kinh tế để hưởng phúc.
Chẳng qua tuy có thể hưởng mấy ngày phúc, thế nhưng cũng có nguy hiểm, dù sao hệ thống cũng chỉ có thể đảm bảo đưa đến một cơ thể người vừa mới tắt thở không lâu, không biết là nam hay nữ, già hay trẻ.
Có lẽ nguyên chủ thật sự đói không chịu nổi, còn chưa cân nhắc kỹ càng đã đồng ý đi đến thế giới kia hưởng mấy ngày phúc, tỏ vẻ chính mình cho dù chỉ có thể sống tốt mấy ngày, chết cũng được, ít nhất đã từng có được…
Tô Mạn không lựa chọn đến chỗ kia, mà chính là ở lại trong cơ thể này, tuy khổ cực một chút, nhưng ít nhất là còn sống, sống thêm một ngày chính là một ngày.
Ngay tại lúc cô uể oải vô lực đi đến nhà ăn của đại đội, trong đầu cô vang lên một giọng nói: “Ký chủ, làm việc tốt sẽ được báo đáp tốt, hi vọng cô sớm ngày trở thành một thánh mẫu.”
Đây chính là hệ thống thánh mẫu đưa cô đến thế giới này, Tô Mạn càng muốn gọi nó là hệ thống kỳ hoa hơn.