Nhà họ Tô đông đúc, nhưng phòng lại không nhiều, đây đều là do Tô Thiết Sơn và Lý Xuân Hoa một tay gây dựng lên, lúc ấy vì được được phân nhà và nơi ở, bọn họ trèo non lội suối đi theo sự sắp xếp của nhà nước, chuyển đến định cư ở đội sản xuất tạp cư này, khi đó các con còn nhỏ, bọn họ cũng không nghĩ đến việc chuẩn bị phòng cưới và phòng cho con cháu sau này.
Bây giờ vấn đề xuất hiện.
Trong nhà thật sự quá nghèo, không có khả năng xây thêm nhà, nhưng người càng ngày càng nhiều, trước kia con trai nhà họ Tô ngủ một phòng, con gái ngủ một phòng, còn có thể dành một phòng chứa củi, lộ ra rất rộng rãi.
Hiện tại sau khi kết hôn sinh con, thằng cả cần một phòng, thằng hai cũng cần một phòng, thằng ba cũng không thể ở chung một chỗ với hai anh.
Đôi chị em Tô Mạn và Tô Thu Nguyệt cũng cần một phòng.
Hiện tại phòng của thằng cả và thằng hai đã chia, thằng ba Tô Tam Trụ ngủ ở nhà bếp, xem như ổn định.
Nhưng Lâm Tuyết Cúc vẫn có ý bất mãn, cảm thấy mình có hai đứa con, sau này nhà chú hai, chú ba cũng sẽ có càng ngày càng nhiều con cái, đến lúc đó nhà ở sẽ càng thiếu, vì thế hy vọng nhà mình có thể được chia thêm một phòng, phòng này, đương nhiên là nhìn chằm chằm vào phòng hai chị em Tô Mạn.
“Cha mẹ, sớm muộn gì thì hai em cũng phải lập gia đình, hay là trước tiên để cho Thạch Đầu và Tiểu Thảo nhà con vào ở, dù sao cũng không thể để bọn nhỏ vẫn luôn ngủ chung với vợ chồng chúng con, hơn nữa em gái lớn cũng ít khi về nhà.”
Tô Mạn còn chưa lên tiếng, Tô Nhị Trụ đã không vui nói: “Vậy sau này đứa nhỏ nhà vợ chồng em phải làm sao?”
Lâm Tuyết Cúc đứng thẳng sống lưng đáp: “Em hai, con trai em còn chưa thấy bóng dáng đâu, em cũng đừng quan tâm sớm như thế làm gì.”
Lời này nhất thời khiến Tô Nhị Trụ giống như bị vạn tiễn xuyên tim.
Tống Ngọc Hoa càng thêm cúi thấp đầu hơn.
Tô Tam Trụ trợn mắt: “Em nói này, mấy người cũng quá sốt ruột rồi, sao không hỏi ý nghĩa của em gái lớn và em út? Em út thì thôi, ai bảo đảm em lớn đồng ý?” Anh ta còn chưa kết hôn đâu, căn phòng kia nhất định phải chừa cho anh ta đấy.
Nói đến em gái lớn Tô Thu Nguyệt, sắc mặt Lâm Tuyết Cúc thay đổi.
Bình thường chị em dâu hai người không ít lần tranh chấp, cô em Tô Thu Nguyệt này cũng không phải dễ đối phó.
Lúc này Lý Xuân Hoa hừ lạnh một tiếng: “Bà đây còn chưa chết đâu, không đến lượt cô ức hiếp con gái tôi, chuyện phòng ở này không cho phép nhắc đến, nếu muốn nhắc đến thì cút đi!” Sau đó dịu dàng nói với Tô Thiết Sơn ở bên cạnh: “Ông nó à, ông nói xem có đúng không?”
“Nghe lời mẹ mấy đứa.” Tô Thiết Sơn cứng rắn nói.
Lúc này Tô Mạn đã kiên trì ăn xong một bát cháo, tuy rất khó ăn, nhưng cơ thể quả thật lại một lần nữa có sức.
Từ biểu hiện vừa rồi của đám người này, Tô Mạn cảm thấy gia đình này thật đúng là rất náo nhiệt.
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu, quan hệ vợ chồng, chị dâu em chồng, quan hệ anh em… Đều tồn tại rất nhiều vấn đề, thời gian sau này nhất định rất náo nhiệt, cô phải nghĩ cách để cuộc sống của mình tốt hơn.
“Thân ái nhắc nhở, xét thấy ký chủ sinh hoạt trong hoàn cảnh không hài hòa, hiện tại phát ra nhiệm vụ chủ tuyến đầu tiên, hi vọng ký chủ có thể thay đổi thói quen của thành viên trong gia đình, xây dựng gia đình hài hòa.”
Tô Mạn: “… Nếu như tôi không làm được thì sao? Có trừng phạt gì không? Tôi nhớ mi đã từng nói, các người cũng không cưỡng chế phát nhiệm vụ?”
“Đúng thế ký chủ, vì thế nếu như lần này nhiệm vụ thất bại sẽ không có bất kỳ trừng phạt nào, dù sao chúng ta cũng là hệ thống thánh mẫu, thánh mẫu không thể làm bất kỳ chuyện xấu.”
Tô Mạn yên tâm, cô không có ý định làm loại chuyện cố hết sức cũng không làm tốt này, gia đình không hài hòa thì liên quan gì đến cô.
Hệ thống thánh mẫu: “Nếu như nhiệm vụ hoàn thành thì ban thưởng bảo vệ cơ thể một lần, có thể giúp đỡ cho cơ thể ký chủ ở vào trạng thái khỏe mạnh nhất, thân ái nhắc nhở, lấy mức độ suy yếu này của cơ thể ký chủ, thời gian sống không quá 50 tuổi.”