Tô Thanh Ngọc nói: “Chị với đồng chí Trương Vũ đều chịu thương chịu khó thế này, cuộc sống sau này cũng sẽ không tệ đâu. Không phải mấy năm nay mọi người càng ngày càng tốt lên sao?”
“Hy vọng là thế.” Lý Phương thở dài nói ra một câu, nhìn về phía xa xăm. Hướng đó là phía thành phố. Bản thân mình khổ thì không sợ, chỉ sợ con sinh ra cũng ở nông thôn, sau này cũng lại ở đây làm đồng làm ruộng. Hơn nữa còn khổ cực cả một đời, ở đây ngay cả cội nguồn cũng chẳng có.
...
Trên đường về, Tô Thanh Ngọc rửa tay với rửa mặt ở hồ nước, đang định cùng mọi người trở về điểm thanh niên trí thức để ăn cơm thì gặp bà Tô ở trên đường. Bà Tô nay đã ngoài sáu mươi, trên thực tế không làm nổi chuyện ruộng đồng nữa rồi, vậy nên không cần tan ca, bình thường ông Tô đi chăn bò, bà ấy sẽ ở nhà giúp đội làm dây bằng rơm kiếm ít công điểm. Lúc Tô Thanh Ngọc thấy bà Tô, bà Tô vẫn đang nói chuyện rôm rả với mấy xã viên tan ca.
Tô Thanh Ngọc tiến lại gần thì nghe thấy: “Vong ân bội nghĩa cái gì, Hữu Điền nhà chúng tôi hiếu thảo lắm, Thanh Ngọc là do nó sắp xếp cho về đây để dưỡng lão cho chúng tôi đấy.”
“Thì ra là vậy.”
Các xã viên bày ra vẻ mặt ăn được “quả dưa” lớn.
Bà Tô lại nói tiếp: “Chứ còn gì nữa, mấy người đừng có không tin, Hữu Điền nhà tôi là cán bộ lớn, con gái nó đi đâu mà không được, đến chỗ nghèo khổ chúng ta vất vả làm gì? Đó là vì chúng tôi cả. Ôi, cực cho Thanh Ngọc quá…” Sau đó bà ấy lại vỗ túi của mình: “Hữu Điền còn đem tiền về nữa, trong nhà còn có gì mà sữa bột lúa mạch ấy, toàn là đồ tốt thôi, ở huyện không bán đâu. Con trai nhà ai mà mua được cái này?”
Đúng thật là không có, chỉ có tấm lòng cũng không có khả năng này.
Dù gì số sữa bột lúa mạch cùng tiền này đã trở thành chứng cứ cho việc đồng chí Tô Hữu Điền không nhận cha ruột thực chất lại là người con có hiếu với cha mẹ. Ngay cả con gái ruột cũng sắp xếp cho về đây. Chẳng trách hôm qua bọn họ còn nhỏ to nói sao con gái của Hữu Điền lại chạy về đây làm thanh niên trí thức. Nếu là do phía trên bố trí, vậy thì lại trùng hợp quá. Bây giờ đều rõ ngọn ngành cả rồi.
“Bà nội.” Tô Thanh Ngọc gọi một tiếng rồi đi tới.
Bà Tô từ trong đám đông ngoái ra nhìn, thấy cháu gái bảo bối của nhà mình thì cười: “Thanh Ngọc nhà ta tan ca rồi à, ôi chao, nhìn cái mặt này đi, đồ con rùa nhẫn tâm Tô Hữu Phúc, sao lại ức hiếp đứa nhỏ này, xếp cho nó làm việc nặng chứ. Có thể cho đứa cháu gái từ thành phố về làm công việc như nhau ư?”
Bối phận của bà ấy cao nên những người khác không tiện nói gì, nhưng họ cũng không dám nói xấu đại đội trưởng.
Tô Thanh Ngọc cười đáp: “Là cháu tự yêu cầu đấy ạ, bác đội trưởng quan tâm cháu lắm, tự cháu muốn làm nhiều việc hơn để rèn luyện bản thân, sau này kiếm thêm nhiều công điểm để còn nuôi ông bà nữa.”
Bà Tô cảm động lắm, cả đời bà ấy chưa từng nghe con trai hay các cháu nói những lời tốt đẹp như này bao giờ. Cảm động đến vô cùng.
“Nghe thấy chưa, nghe thấy chưa, Thanh Ngọc hiểu chuyện lắm.” Sau đó kéo Thanh Ngọc lại để giới thiệu với mọi người: “Thanh Ngọc, đến đây chào mọi người đi, họ đều là trưởng bối của cháu hết đấy. Họ ngang hàng với cha cháu.”
Tô Thanh Ngọc chào ngọt xớt theo lời giới thiệu của bà Tô: “Cháu chào cô ba, cháu chào thím sáu…”
Nhận xong một đám họ hàng rồi, bà Tô lại kéo Tô Thanh Ngọc về nhà để Tô Thanh Ngọc ăn cơm ở nhà, khỏi phải ăn ở điểm thanh niên trí thức.
Tô Thanh Ngọc nói: “Như này không hay đâu ạ, sao cháu có thể ăn đồ của mọi người chứ.”
“Có gì mà không được, đều là người một nhà cả. Bà đã bảo ông nội sáng sớm nay đi cắt thịt về cho cháu bồi bổ rồi. Cả nhà chú hai cháu cũng sẽ tới ăn cơm, gia đình tụ họp cùng vui vẻ.”
Ở nông thôn xẻ thịt là chuyện lớn, bình thường không phân phối phiếu thịt, chỉ có Tết mới có thể ăn tí thịt thôi. Nghĩ thôi đã biết phiếu thịt này quý giá nhường nào, ngoài ra trời còn chưa sáng đã đi vào huyện để lấy thịt nữa. Hai ông bà đối xử với cô quá tốt. Cô càng thêm quyết tâm sẽ giúp ông bà Tô giành lại quyền quản gia.
…
Vì bữa cơm này, ông bà Tô xem như đã tốn rất nhiều tâm tư. Nếu là tính cách trước đây của bọn họ, tuyệt đối sẽ không chủ động mời nhà con trai thứ hai ăn cơm. Nhưng lần này lại khác, bọn họ cũng biết vợ thằng hai ghê gớm, nhất thời sẽ nói không thông được, nhưng lại không muốn mất mặt với Tô Thanh Ngọc nên dứt khoát mời luôn cả nhà cùng đến ăn cho rồi, sau đó thì từ từ nhận người thân, chuyện này coi như xong.
Vì chuyện này ông bà Tô còn gói một ít sữa bột lúa mạch đặc biệt đem đi đổi phiếu thịt với vợ của đội trưởng. Trời còn chưa sáng đã đến huyện xếp hàng xẻ thịt, bà Tô thì thể hiện hết tay nghề bếp núc của mình, nấu một nồi canh thịt, xào một tô rau cải thìa…
Lúc Tô Thanh Ngọc đến đã thấy trên bàn bày ra hai cái tô thật lớn. Cả nhà Tô Hữu Tài cũng lần lượt kéo đến. Ngửi thấy mùi thơm của thịt, ai nấy cũng nuốt nước bọt.
Bà Tô thấy bộ dạng ấy của bọn họ thì ghét bỏ không thôi, cảm thấy mất thể diện. Không còn mặt mũi đâu với đứa cháu gái đến từ thành phố của bà ấy. Tất nhiên cũng chẳng nói gì mà chỉ cười mời mọi người xuống ăn cơm.
Tô Thanh Ngọc cười chào. Nhà họ Tô chẳng một ai phản ứng. Bà Tô lập tức không vui: “Sao đấy, không nghe thấy Thanh Ngọc chào mấy đứa à?”
Tô Hữu Tài với Trần Ái Lan không nói gì. Tô Diệp đáp: “Gọi ai vậy, nhà bọn cháu không có người họ hàng này.”
Ông nội Tô tức giận đập bàn: “Cháu nói lại lần nữa xem.”
“Nhà cháu không có người họ hàng này.” Tô Diệp không hề sợ, mẹ cô ta làm chủ cái nhà này. Mẹ cô ta thương cô ta nhất.