Ông Tô trốn tránh nãy giờ cũng từ nhà sau đi tới. Ông ấy vẫn rất chột dạ.
Tô Hữu Tài luôn đỏ hồng mắt đứng đó xoa mắt, trên người còn đau.
Mấy người Tô Vệ Quốc thấy cha mình nhếch nhác thì nhanh chóng vây lại, Tô Diệp kêu: “Cha con sao vậy, ai đánh ông ấy?”
Bà Tô kiên cường nói: “Bà đánh đó, sao, muốn đánh lại hả?”
“...”
Ba anh em Tô Vệ Quốc đều sợ run cả người, thầm nghĩ lần này bà cụ ra tay thật độc ác, còn tàn nhẫn hơn mẹ bọn họ. Mẹ bọn họ cùng lắm chỉ véo lỗ tai thôi.
Lúc này ở nhà mình, Trần Ái Lan lại tự tin: “Mấy người đúng là nhẫn tâm, cả con trai ruột cũng xuống tay được.”
Bà Tô đáp: “Nói cứ như cô chưa từng đánh con trai ruột vậy. Vệ Dân Vệ Hoa thì khỏi nói, Vệ Quốc là tiểu đội trưởng cũng bị cô đánh thành đồ con rùa.”
Tô Vệ Quốc: “... Cháu chỉ bị chửi thôi.”
“Càng vô dụng, bị chửi thành đồ con rùa.” Bà Tô độc miệng nói.
“...”
“Hữu Tài nhà chúng ta đã làm ông rồi.” Trần Ái Lan kích động phản bác.
Bà Tô lại bảo: “Vậy tôi cũng làm bà cố rồi, đâu có ai coi tôi là chuyện quan trọng.”
“...”
Bây giờ bà Tô đã có sức mạnh rồi, trước kia là không có chỗ dựa, chỉ có thể dựa vào nhà thằng hai. Bà ấy chỉ có thể nhịn, không dám mắng, không dám tranh giành. Bây giờ đã khác, có con cả hiếu thảo, cháu gái út hiếu thảo, còn có mấy chị em già giúp đỡ, bà ấy còn sợ gì nữa. Bà ấy muốn làm chủ nhà đấy.
Bà Tô trực tiếp chống nạnh nói: “Sao đây, còn muốn quậy không, còn quậy nữa tôi sẽ tìm người tới quất Hữu Tài.”
Tô Hữu Tài: “...”
Ông Tô khuyên: “Này, không phải vừa rồi đã nói hợp nhà ư, sao lại cãi nhau nữa?”
“Là vợ thằng hai quậy, tôi xui tám đời rồi mới lấy đứa con dâu như vậy về.”
Trần Ái Lan sắp tức chết, còn chuẩn bị tranh luận, Tô Hữu Tài tội nghiệp kéo bà ta: “Mẹ bọn nhỏ ơi...”
Ông Tô cũng ho khan một tiếng: “Vậy, đồ ăn giữa trưa còn thừa lại một chút, có muốn ăn chung không? Đúng rồi, còn Thanh Ngọc nữa, tôi đi gọi nó tới dùng cơm.”
Bà Tô thành thạo dặn dò: “Vợ Vệ Quốc ra nhà sau lấy thức ăn nấu cơm, Vệ Hoa cháu đi gọi chị Thanh Ngọc tới dùng cơm. Hôm nay cả nhà chúng ta đoàn viên, thương lượng một chút sau này cả nhà sống như thế nào.”
Vợ Tô Vệ Quốc Lưu Xảo Xảo nhìn mẹ chồng mình, không dám di chuyển.
“Sao nào, không coi lời người bà này nói ra gì hả?” Bà Tô cả giận nói.
Trần Ái Lan bảo: “Còn không mau đi đi.”
Lúc này Lưu Xảo Xảo mới đi.
Bà Tô chỉ vào Lưu Xảo Xảo: “Cô xem vợ người ta kìa, Ái Lan à, cô cũng học một chút đi.”
Trần Ái Lan buồn bực không lên tiếng.
….
Bên chỗ thanh niên trí thức, Tô Vệ Hoa gọi Tô Thanh Ngọc qua ăn cơm.
Lý Phương cười nói: “Được, hôm nay em lại tiết kiệm được một bữa nữa rồi.”
Tô Thanh Ngọc trả lời: “Bây giờ em vừa mới tới, có lẽ bà em nhớ em. Sau này thì không thường xuyên như vậy nữa, vẫn phải dựa vào chính mình.”
Nói thì nói vậy nhưng vẫn khiến đám thanh niên trí thức khác không ngừng hâm mộ.
Ra khỏi chỗ của thanh niên trí thức, Tô Thanh Ngọc lập tức thấy cậu thiếu niên Tô Vệ Hoa.
Người nhà họ Tô dáng vẻ đều không tệ, Tô Vệ Hoa còn nhỏ, đang dậy thì, cao cao gầy gầy, có chút di truyền cách đời, giống ông Tô, vì vậy cũng có chút tương tự Tô Thanh Ngọc.
Tô Thanh Ngọc cười bảo: “Em là Vệ Hoa đúng không?”
Tô Vệ Hoa xấu hổ gật đầu: “Chị Thanh Ngọc.”
“Haiz.” Tô Thanh Ngọc lên tiếng: “Chị còn có một quyển sách bài tập để làm bài, đã nói sẽ đưa cho em mà mãi vẫn không có cơ hội, lần sau chị sẽ mang tới cho.”
Tô Vệ Hoa vừa ngượng ngùng, vừa có chút chờ mong. Dù sao cũng là sách trong thành phố, nhất định không giống.
Tô Thanh Ngọc lại hiếu kỳ hỏi: “Sao em lại tới gọi chị... chú thím có biết không?”
“... Có.” Tô Vệ Hoa gật đầu.
Tô Thanh Ngọc nói: “Thật tốt quá, cuối cùng chú thím cũng nhận chị rồi sao?”
Tô Vệ Hoa không định nói ra sự thật. Tuy rằng cậu ta không chứng kiến cảnh tượng đó, nhưng nhìn bộ dạng cha cậu ta như vậy cũng đoán được một chút rồi. Có lẽ là bà nội đánh cha cậu ta, sau đó mẹ cậu ta bèn miễn cưỡng đồng ý điều kiện gì đó.
Chị Thanh Ngọc nhã nhặn như vậy, tính tình tốt như vậy, không nên nói ra thì hơn. Nếu chị ấy biết nhất định rất khó chịu.
Tuy rằng cậu ta chưa nói nhưng Tô Thanh Ngọc vẫn dựa vào nét mặt của cậu ta mà đoán được đôi phần.
Cô nhớ tới những lời mình nói giữa trưa với bà Tô, trong lòng lập tức cảm khái quả nhiên bà Tô không hổ danh từng là nhất gia chi chủ của nhà họ Tô, hiệu suất làm việc rất hiệu quả.
Đến nhà họ Tô, Tô Hữu Tài đã chỉnh lý bản thân xong, ít nhất trông không còn chật vật, cũng có chút mặt mũi trước mặt cháu gái.
Trên bàn đã bày đồ ăn.
Đều là đồ ăn đã làm sẵn, chỉ cần hâm nóng. Lưu Xảo Xảo tay chân nhanh nhẹn, vừa hâm nóng thức ăn vừa hấp màn thầu cao lương, vậy là một bữa tối đơn giản đã hoàn thành.
Cả nhà họ Tô cuối cùng cũng xem như đoàn viên rồi.
Vì tình cảnh náo loạn lúc nãy nên sắc mặt người nhà họ Tô cũng không dễ coi cho lắm, chỉ có ông bà Tô là cười bắt chuyện Tô Thanh Ngọc.