Rời khỏi chỗ của thanh niên trí thức, Lý Phương hỏi Tô Thanh Ngọc: “Vừa rồi em cũng thấy người kia đúng không?”
“Chị nói con trai của đội trưởng à?”
Lý Phương gật đầu, sau đó thở dài: “Vừa rồi chị cố ý ngồi ở cửa phòng hóng mát, Thẩm Mộng không có cơ hội đi ra ngoài. Nhưng chị cũng không biết mình có thể ngăn cản bao nhiêu lần. Thật ra trước kia cũng có người muốn đi con đường này, sau đó cũng trở về thành phố. Nhưng đến cùng có phải thông qua nhà đại đội trưởng mà trở về thành phố hay không thì chẳng ai biết cả.”
Tô Thanh Ngọc hơi trầm mặc, trước kia cô đã nghe thấy, nhưng hiện tại lại xảy ra trước mặt mình.
Lý Phương nói: “Thanh Ngọc à, sau này nếu em thành tổ trưởng, em có thể quản bọn họ hay không. Chị thật sự không muốn thấy bọn họ phạm sai lầm. Em xem có thể tìm đội trưởng nói chuyện, kêu ông ấy để ý một chút. Con người nếu có vết nhơ, sau này cho dù người khác không biết, trong lòng mình cũng sẽ nhớ mãi. Chị không muốn để bọn họ đi con đường như vậy.”
Tô Thanh Ngọc trả lời: “Chị yên tâm đi, người làm vậy là vì muốn thay đổi tình huống hiện tại, nếu mọi người đều sống tốt thì sẽ không đi con đường này.”
Lý Phương thở dài, cảm thấy muốn sống tốt quá khó.
Cô ta không muốn gia tăng áp lực cho Tô Thanh Ngọc, vừa rồi nhắc tới chuyện này cũng là vì Tô Thanh Ngọc là người địa phương, là thân thích nhà đội trưởng, dễ nói với nhà đội trưởng chuyện này hơn. Chính cô ta cũng không biết có thể quản bao lâu, cũng không muốn trơ mắt nhìn cô gái tốt như hoa như vậy làm ra chuyện hối hận cả đời.
Sau khi hai người lấy nông cụ, Lý Phương nói với Tô Thanh Ngọc cô ta đã chính thức nộp đơn cho bên đại đội, sau này không còn là tổ trưởng của tổ thanh niên trí thức nữa. Bên đại đội cũng có ý để tổ thanh niên trí thức của bọn họ tự tiến cử người làm tổ trưởng, ý là bọn họ không muốn quản.
Chỉ là tiểu tổ trưởng của mười mấy nữ thanh niên trí thức mà thôi, không phải chuyên gì to tát, bọn họ chẳng muốn hao tâm tổn trí.
“Chị tiến cử em, bên đại đội cũng không có ý kiến gì. Chị chuẩn bị tối nay sẽ nói với những người khác, mở một cuộc họp, đến lúc đó em cũng tới đi. Chị đã quyết định chuyện này rồi.”
“Chị Lý Phương, cảm ơn chị, nhất định em sẽ đến đúng giờ.” Tô Thanh Ngọc cười nói.
“Chị còn phải cảm ơn em đây, em giúp chị làm việc. Để em làm tổ trưởng chị thật sự an tâm.”
Sau khi nói xong cô ta lại nghiêm túc bảo: “Chỉ là bên Từ Lệ sẽ có chút phiền phức. Cô ấy không tín nhiệm em cho lắm. Tính tình cô ấy là vậy, lúc nào cũng muốn hơn người khác, không chịu phục ai. Nếu chị không phải thanh niên trí thức già dặn, cô ấy cũng không tin chị.”
Tô Thanh Ngọc nói: “Không sao đâu, em cũng không trông mong mình không làm gì cũng có thể khiến tất cả mọi người tin phục.”
“Em có lòng tin như vậy là được rồi.”
Buổi tối, bên thanh niên trí thức mở cuộc họp, cũng chỉ có mười mấy nữ thanh niên trí thức mà thôi.
Vì cuộc họp này, Tô Thanh Ngọc không sang nhà họ Tô ăn cơm mà xong việc đã tới.
Đầu tiên Lý Phương nói mình chuẩn bị kết hôn, sau đó muốn tập trung chăm sóc gia đình nhỏ, không thể phục vụ mọi người tốt hơn nữa, vì vậy đề cử đồng chí Tô Thanh Ngọc tới đảm nhiệm tổ trưởng của nhóm thanh niên trí thức.
“Mặc dù đồng chí Tô Thanh Ngọc mới tới nhưng mọi người cũng đã thấy biểu hiện của cô ấy rồi, thông minh chăm chỉ, làm việc cũng rất nghiêm túc, từ trước tới nay chưa bao giờ giở thủ đoạn lười biếng. Tôi cảm thấy cô ấy rất thích hợp. Mọi người có ý kiến gì cũng có thể nói ra.”
Đám nữ thanh niên trí thức nhìn về phía Tô Thanh Ngọc, cũng không đưa ra ý kiến phản đối.
Thật sự là vị trí này không quá quan trọng, thùng rỗng kêu to, chỉ là lúc bình thường giúp đỡ phục vụ mọi người mà thôi, lắm phiền phức mà quyền lợi gì cũng không có. Đến khi gặp chuyện thật thì ai nghe lời tổ trưởng gì đó chứ.
Chu Lâm và Cao Hiểu Hoa lại rất vui.
Dù sao cũng là người mình quen biết trở thành tổ trưởng.
Bọn họ mới tới, luôn cảm thấy đây ít nhiều gì cũng là một cán bộ, sau này có một cán bộ để dựa vào.
Nhìn một lượt, không ai đưa ra ý kiến, Lý Phương bèn chuẩn bị chính thức tuyên bố kết quả, đột nhiên Từ Lệ đứng dậy: “Nếu như muốn đề cử, tôi cũng muốn hỏi vài câu. Đồng chí Thanh Ngọc vừa tới, bàn về tư lịch không phải dài nhất, bàn về làm việc cũng không phải nhiều nhất. Đồng chí Tô Thanh Ngọc cảm thấy mình có thể đảm nhiệm công việc này không?”
Tô Thanh Ngọc cũng đứng dậy, nghiêm túc nói: “Trước khi trả lời đồng chí Từ Lệ, tôi cũng có mấy vấn đề muốn hỏi mọi người. Mọi người còn nhớ lý tưởng trước khi xuống nông thôn không? Chúng ta đến nông thôn thật sự là để trồng trọt sao? Tất cả mọi người cam tâm cả đời tiếp tục như vậy hả?”
Mấy câu hỏi này đã gợi lên những ký ức sâu trong lòng đám thanh niên trí thức.
Là những thanh niên trí thức, những ngày đầu bọn họ tới đây không biết tình hình nông thôn hiện tại, thật sự mang theo lý tưởng hào hùng mà tới.
Thậm chí bọn họ còn nhớ rõ bài hát trên đường tới đây...
Trong lòng mọi người đều có chút phiền muộn.
Từ Lệ nghiêm túc nhìn Tô Thanh Ngọc: “Cô nói mấy chuyện này làm gì, liên quan gì tới chuyện cô làm tổ trưởng của nhóm thanh niên trí thức? Cô cảm thấy cô có lý tưởng hơn mọi người nên có thể làm tổ trưởng sao? Tôi nói cho cô biết, lúc trước mỗi người ở đây đều có lý tưởng hơn cô. Nhưng cô phải xem thực tế.”