Trương Minh làm gì còn tâm trạng để nhìn tay cô ta, bàn tay anh ta cũng đầy những vết sẹo đấy thôi. Trong lòng anh ta bây giờ cũng bắt đầu buồn bã. Những cú sốc của hiện thực khiến anh ta không ngừng mất đi hy vọng. Đầu tiên là Tô Thanh Ngọc, bây giờ là Chu Lâm. Những người khác càng không có hy vọng gì, nếu có thể có hy vọng cũng không cần phải ở đây bao nhiêu năm thế này. Trương Minh nắm tóc, xoay người rời đi.
“Ơ, Trương Minh, Trương Minh ...” Chu Lâm không ngờ anh ta lại bỏ đi, giương mắt nhìn bóng lưng anh ta rồi gào lên mấy câu, kết quả người ta đã chạy xa rồi, còn không thèm quay đầu nhìn lấy một cái. “Đi thật ư...” Cô ta hơi khó để chấp nhận sự thật này.
….
Gần đến giờ làm, Chu Lâm mới về. Về đến nơi thấy Tô Thanh Ngọc cũng đang ở đây, cô ta vội tỏ vẻ ung dung, kết quả Tô Thanh Ngọc không nể nang gì, hỏi thẳng: “Không đồng ý?”
“...”
Tô Thanh Ngọc lại nói: “Hay là đồng ý?”
Chu Lâm cảm thấy rất mất mặt, lại không muốn nhận thua: “Không đồng ý cũng không từ chối, em hiểu, dù sao anh ấy cũng rất bận.”
“Vậy là không đồng ý?”
“...” Chu Lâm nhịn suốt dọc đường, cuối cùng không chịu nổi nữa, hai mắt đỏ hoe, tức giận nói: “Chị không thể giữ thể diện cho em được sao? Sao cứ phải hỏi cho bằng được thế?”
Tô Thanh Ngọc nói: “Do em nói chắc như đinh đóng cột là người ta nhất định sẽ đồng ý, bây giờ lại trách chị? Chẳng phải chị đang quan tâm em à?”
“Chị cười nhạo em.” Chu Lâm tức muốn chết. Cô ta vốn cho rằng Thanh Ngọc sẽ thật sự bảo vệ cô ta như một người chị, bây giờ lại có vẻ nhẫn tâm.
Tô Thanh Ngọc nói: “Chị rảnh đâu mà cười em. Có gì buồn cười đâu, bị người ta lừa thôi mà. Sau này đừng có nhẹ dạ cả tin đồng chí nam. Ví dụ như Trương Minh, bề ngoài thua chị, gia cảnh thua chị, đầu óc cũng thua chị, cái gì cũng thua một đồng chí nữ như chị, em nói xem, em mê anh ta ở điểm nào?”
Cao Hiểu Hoa đứng một bên nghe, suýt chút cười thành tiếng.
Chu Lâm phản bác: “Lúc trước anh ta đối xử rất tốt với em.” Lúc cô ta mới về nông thôn, ở trên xe lo lắng căng thẳng, là Trương Minh đã an ủi cô ta.
“Có tốt bằng cha của em không? Dù sao cũng là người sẽ ở bên em hơn nửa đời người, phải tốt hơn cha em mới được. Không thể chạy từ nồi thịt kho sang nồi cháo loãng[1] được, đó chẳng phải là tự tìm cái khổ hả?”
[1] ý chỉ từ chỗ sung sướng sang chỗ khổ
“...” Cái này không thể phản bác lại được. Chu Lâm ngược lại còn cảm thấy rất có lý.
“Vậy nên, bỏ lỡ anh ta rồi thì em nên mừng đi.” Tô Thanh Ngọc vỗ vai cô ta. “Sau này em sẽ gặp được một đồng chí nam, cho dù em thế nào, người đó cũng sẽ không bỏ em.” Người đó chính là con trai tương lai của em đấy.
Chu Lâm khó chịu bặm môi, nhưng lại không biết mình nên khó chịu cái gì. Có thể là vì mối tình đầu còn chưa bắt đầu đã đứt gánh giữa đường: “Em vẫn buồn lắm.” Cô ta rưng rưng nói, muốn được Tô Thanh Ngọc và Cao Hiểu Hoa an ủi.
Cao Hiểu Hoa đang định bảo cô ta đừng buồn nữa, Tô Thanh Ngọc đã gật đầu nói: “Không có ai làm thay em, đúng là buồn thật.”
Chu Lâm: “...”
Cao Hiểu Hoa: “...”
Tô Thanh Ngọc lại nói: “Nhưng không sao, chẳng phải vẫn còn chị đây ư? Chị còn tưởng em đã tìm được chỗ dựa rồi nên chị không định nói. Bây giờ chứng tỏ đồng chí nữ chúng ta chỉ có thể dựa vào nhau thôi. Không thể trông cậy vào người khác được. Cũng may chị đã tìm được lối thoát cho em.”
“Thật không?” Đây đúng là đại bi đại hỷ, Chu Lâm vẫn đang rưng rưng thì đã có hy vọng lại rồi.
Tô Thanh Ngọc nói: “Tất nhiên là thật, nhưng bây giờ phải đi làm rồi, chiều lại nói tiếp.” Nói xong bèn đi gọi mọi người đi làm.
Điều này khiến Chu Lâm bứt rứt vô cùng, sao lại nói nửa chừng rồi thôi? Cô ta đi theo gặng hỏi Tô Thanh Ngọc suốt dọc đường, đến ruộng lại hỏi, Tô Thanh Ngọc không hé răng nửa lời làm cô ta bực muốn chết. Khó khăn lắm mới tới lúc tan ca, Tô Thanh Ngọc còn muốn đi về ăn cơm tắm rửa nữa.
Chu Lâm: “...”
Cứ thế đến tối mới đợi được Tô Thanh Ngọc quay lại điểm thanh niên trí thức. Ba người đóng cửa lại rồi ngồi trên giường thì thầm với nhau.
Tô Thanh Ngọc nói nhỏ: “Có nhớ lúc tớ mới nhậm chức đã nói muốn thay đổi công việc cho mọi người không?”
Cả hai gật đầu. Tất nhiên là nhớ. Là chuyện hôm qua thôi mà.
“Thật ra tớ muốn đi vào thành phố mượn ít máy móc, nhận vài việc để làm, như vậy chúng ta không cần phải làm đồng nữa. Ít nhiều gì cũng được xem là công nhân.”
Cao Hiểu Hoa trợn trừng mắt: “Mượn được ư?”
“Vậy nên mới cần đến các mối quan hệ của chúng ta. Hải Thành là một thành phố lớn nổi tiếng, có bao nhiêu xí nghiệp, nắm giữ bao nhiêu tài nguyên, các đơn vị lớn này đều sẽ có phân xưởng trên khắp cả nước, được cấp trên đánh tiếng, còn sợ không được hay gì? Cái khác không nói, nhưng cha tớ có người quen, có điều tớ không muốn kinh động gia đình, tớ muốn dựa vào chính mình để lập nghiệp.”
Chu Lâm nói: “Vậy nên ý chị là dùng đến mối quan hệ của cha em?”
Tô Thanh Ngọc hoàn toàn miễn cưỡng nói: “Vốn dĩ ấy, chị cũng không định nhờ em đâu, dù gì em cũng không đáng tin.”