Nghe con gái nói xuống nông thôn rất gian nan, tâm trạng Tô Quân Cường cũng rất phức tạp. Nhìn lại con gái còn đang lau nước mắt, cũng cảm thấy không dễ chịu.
Đứa nhỏ này, tuy rằng tính tình không dễ bảo, bình thường gặp chuyện gì cũng rất bướng bỉnh. Nhưng không thể không nói, cô đúng là đứa con tốt nhất trong mấy đứa trẻ. Khi còn nhỏ ông ta cũng thương cô, nhưng ông ta nghĩ dù sao cô cũng có mẹ yêu thương rồi, nên cũng không đặt nhiều tâm tư trên người cô. Dần dần tình cảm với cô không bằng mấy đứa con trai.
Nói không lo lắng thì nhất định là không có khả năng, nhưng ông ta còn cách nào đâu chứ?
Nhà họ có bốn đứa con, đứa nào cũng không thể xuống nông thôn. Con cái nhà người ta đều xuống nông thôn. Con cái nhà mình đã tốn không ít sức lực. Thằng cả Thiếu Hoa nhờ lão chiến hữu của ông nội đưa đi tòng quân, tham gia quân ngũ cũng chịu khổ nhưng tương đối có tiền đồ. Thằng hai Thiếu Dân đang báo danh vào trường đại học, chỉ còn lại con gái út, ông ta thật sự không có cách. “Chờ đến khi có cơ hội, cha sẽ tìm người phụ trách nông trường chào hỏi một tiếng…”
Tô Thanh Ngọc chép miệng: “Vậy mới giống cha ruột chứ.”
“Lại không biết lớn nhỏ.” Tính gia trưởng của Tô Quân Cường lại nổi lên.
Tô Thanh Ngọc không sợ: “Vậy thì cha cứ dạy dỗ con đi, dù sao con chuẩn bị xuống nông thôn, biết đâu sau này cả đời không gặp lại, sau này cha muốn dạy dỗ cũng không có cơ hội đâu.”
Lời định nói ra, Tô Quân Cường cũng không nói ra được.
Tuy rằng đứa nhỏ này không phải đứa con mình yêu thương nhất, nhưng dù sao cũng là con ruột của mình. Ông ta đã từng đi theo cha về quê nên cũng biết về hoàn cảnh ở nông thôn, đúng là ở đó không sống tốt lắm.
Mặc dù với sức khỏe của con gái xuống nông thôn cũng không tệ lắm, nhưng dù sao cũng là nông thôn, không tốt được bao nhiêu.
“Thôi được rồi, con sắp xuống nông thôn, cha sẽ không nói con nữa. Con cần gì thì cứ nói để cha chuẩn bị cho.”
Nghe giọng điệu chịu thua của Tô Quân Cường, Tô Thanh Ngọc không thể không cảm thán, thật đúng là con khóc mới có sữa ăn.
Nguyên chủ quá để ý đến suy nghĩ của cha mẹ nên luôn mang theo tôn nghiêm của mình lúc đối mặt với cha mẹ, không thích kêu oan. Tình nguyện bướng bỉnh với họ, giày vò chính mình, mà không muốn kêu ca.
Nhưng Tô Thanh Ngọc sẽ không khách khí. Tuy rằng cô không phải Tô Thanh Ngọc thật sự, nhưng người đại diện cho nhà họ Tô xuống nông thôn chính là cô.
“Cha ơi, tiền và phiếu thì con không nói, chắc chắn cha sẽ chuẩn bị đủ cho con.”
Tô Quân Cường: “… Ừm. Để cha nói với mẹ con.”
“Đừng nói với mẹ, chắc chắn mẹ sẽ che chở cho chị. Những thứ tốt đều muốn để lại cho chị, con sẽ có phần sao?” Tô Thanh Ngọc xua tay.
Tô Quân Cường nhíu mày: “Con nói bậy gì vậy, đó là mẹ ruột của con.”
“Cha à, cha đừng nói đến chuyện khác, có phải chuyện con nằm viện cha đã nói ra ngoài rồi đúng không?”
Tô Quân Cường liếc cô một cái: “Mỗi ngày cha đều bận rộn như vậy, sao có thể nói ra được?”
“Cha nhìn xem, vấn đề tới rồi. Chuyện này cha không nói ra ngoài, hai anh cũng không có ở nhà, vậy thì ai là người nói ra?”
Không cần nói rõ, Tô Quân Cường cũng biết người cô nói là ai. Chắc chắn là Mỹ Phương và Tô Tĩnh, phụ nữ thường thích tám chuyện ở bên ngoài, cũng không phải chuyện lớn gì.
Thấy Tô Quân Cường không để trong lòng, Tô Thanh Ngọc đột nhiên đứng lên, nói với vẻ mặt tức giận: “Cha không biết à, bây giờ người trong khu đều biết chuyện con tuyệt thực vì không muốn xuống nông thôn rồi. Mặt mũi nhà họ Tô chúng ta đã bị mất hết rồi đó.”
“Không phải do con mà ra sao.” Nói đến chuyện này, Tô Quân Cường lập tức tức giận. Là một người đàn ông, ở thời buổi đặc biệt này, ông ta luôn muốn gia đình bình an thuận lợi, con gái đòi tuyệt thực, còn nghiêm trọng đến mức phải vào bệnh viện, mấy ngày nay ông ta và mẹ mấy đứa nhỏ đều thấy bất an.
Tô Thanh Ngọc nói với vẻ mặt tủi thân: “Tuyệt thực là chuyện của con, nhưng con không nói ra ngoài là được. Tục ngữ nói việc xấu trong nhà không thể mang ra ngoài, con chỉ đòi tuyệt thực, chứ chưa chạy khắp khu ồn ào, cùng lắm thì con chỉ chết đói thôi. Có vài người không vì thể diện của gia đình, không biết giữ gìn danh dự cho cha, chuyện của con bị truyền ra, con sắp xuống nông thôn thì cũng không sao, nhưng sau này người ta nói về chủ nhiệm Tô thì chắc chắn sẽ nói đến người nhà chủ nhiệm Tô không biết chừng mực, người ta có thể nghĩ chủ nhiệm Tô cũng là người không phân rõ đúng sai không?”
Bình thường Tô Quân Cường luôn mặc kệ chuyện trong nhà, mấy năm nay thế cục vẫn luôn không ổn định, ông ta cũng làm việc rất cẩn thận.
Ngày thường ông ta đều bận rộn ở đơn vị, hoặc quan tâm đến tiền đồ của hai đứa con trai. Đúng là không để ý đến những chuyện này.
Nhưng nghe Tô Thanh Ngọc nói xong, ông ta cũng ý thức được tầm quan trọng của vấn đề.
Tô Thanh Ngọc nói: “Cha à, nhỡ đâu bị người ta báo cáo với ủy ban cách mạng thì sao?”
Trái tim Tô Quân Cường khẽ nảy lên, những vẫn muốn bày ra dáng vẻ không bị ảnh hưởng chút nào: “Không nghiêm trọng như vậy đâu.”
“Không sợ chuyện lớn chỉ sợ chuyện không may xảy ra bất ngờ, dù sao bây giờ ông nội con cũng không còn nữa, cha phải cố gắng chiến đấu một mình. Cha nói xem, chút chuyện nhỏ trong nhà, con chỉ đói bụng mà thôi, cũng cần phải lan truyền ra bên ngoài sao? Làm cho mọi người đều hiểu lầm. Hôm nay lúc chủ nhiệm Trương ở liên đoàn phụ nữ hỏi con, con rất sợ hãi nên đã lập tức phủ nhận. Cha à, chuyện này không thể để người ta lan truyền như vậy được, sau này nhà chúng ta sẽ mất mặt.”
Tô Quân Cường gõ nhẹ lên mặt bàn, sắc mặt trở nên khó coi.
“Cha sẽ về hỏi mẹ con, rồi đi giải thích với người ta.”
“Cha mau lên, thừa dịp con còn ở đây, cha mau giải thích rõ ràng đi, miễn cho sau này con có chết cũng không hết oan uổng.”
Tô Quân Cường đập bàn một cái: “Đừng nói bậy. Cái gì mà có chết hay không.”
“Bài trừ phong kiến mê tín thôi cha.”
“…”
Đi một chuyến, Tô Quân Cường không ở chỗ làm nữa, mà nhanh chóng thu dọn bao tài liệu của mình, khóa cửa rồi đưa Tô Thanh Ngọc về nhà.