Từ Toa nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Có phải là trong bụng có giun hay không?”
Bà Từ giật nảy mình: “Hả?”
Bà cụ nghe vậy cũng chẳng hiểu đầu đuôi gì cả, Từ Toa lại nghĩ một lát rồi nói: “Đây cũng không phải là chuyện không thể. Con bé vẫn còn nhỏ, thuốc giun của người lớn con bé cũng không thể uống, chắc là phải uống thuốc tẩy giun ngọt thôi.”
Bà Từ: “?” Cái gì gọi là thuốc tẩy giun của ngọt?”
[Thuốc giun ngọt này nó giống với loại thuốc giun quả núi mà 9x bên mình thường uống trước đó.]
Từ Toa đáp: “Để cháu tìm cho em ấy vậy, cháu nhớ là hình như có loại thuốc dành cho trẻ em tầm hai tuổi có thể uống.”
Bà Từ thầm nghĩ trong lòng, cháu đi đâu mà tìm được mấy thứ đó cơ chứ? Chẳng qua bà cụ cũng không đả kích sự tích cực của cháu gái.
Còn Từ Toa thì cứ mải nhớ là hàng xóm nhà cô có một đứa trẻ lúc hai tuổi đã từng uống thuốc tẩy giun ngọt, bọn trẻ con của thời hiện đại đứa nào cũng uống, càng không cần phải nói tới bọn trẻ con của những năm bảy mươi này nữa. Đám trẻ con này ăn uống thì càng không nhắc tới vấn đề vệ sinh, nếu như nói trong bụng có giun sán, thì cũng chẳng có gì đáng bất ngờ.
Từ Toa đột nhiên dừng bước.
Đám trẻ con ăn gì cũng không để ý, trong bụng khả năng có giun sán, chẳng lẽ bọn họ lại không có hay sao?
Từ Toa run lên một cái, cô đã bắt đầu tưởng tượng trong bụng mình có mấy con giun sán, trong nhất thời, cảm thấy toàn thân như tê dại, chỉ hận không thể đi ngủ ngay lập tức, sau đó lăn thẳng vào trong giấc mơ đi tới tiệm thuốc, tìm thuốc tẩy giun.
“Cháu sao vậy?” Bà Từ không biết Từ Toa bị làm sao mà đột nhiên mặt mày biến sắc, lo lắng hỏi: “Cháu đang nghĩ cái gì vậy?”
Từ Toa kiên định nói: “Chúng ta cũng phải uống thuốc tẩy giun!”
Bà Từ có chút không hiểu nhìn cháu gái, nhưng mà bà cũng chẳng tỏ vẻ từ chối: “Vậy cháu đợi bà đi...”
Từ Toa xua tay đáp: “Việc này cứ giao cho cháu xử lý.”
Cô kiên định nói: “Ngày mai cháu sẽ đến công xã.”
Bà Từ không yên tâm về cháu gái, bèn nói: “Cơ thể cháu vẫn cần tĩnh dưỡng một thời gian, mấy cái việc ngồi xe vất vả như vậy, cháu đi có được không?”
Từ Toa gật đầu đáp: “Được mà, bà không cần phải lo lắng đâu……”
Dừng một lát, Từ Toa nói tiếp: “Cứ để cậu đi với cháu là được rồi.”
Cô quả thật cũng cần một người xách đồ. Để bà ngoại xách đồ, cô cũng có chút đau lòng, chẳng qua nếu như là cậu, thì cô cũng chẳng đau lòng nữa. Đường đường là một người đàn ông, nói sao đi nữa thì cũng khỏe hơn một bà lão.
Bà Từ không chút chần chờ gật đầu nói: “Như vậy cũng được.”
Hai người vừa đi đường vừa nói chuyện thì về tới nhà, vừa về tới nhà, đã nhìn thấy hai người kia đang sôi sục khí thế ngất trời, Cổ Đại Mai đã đem tất cả đống quần áo, chăn màn đầy ngập vị cá muối tháo tung ra để vào chậu, một bên thì đang hì hục nấu cơm.
Còn Từ Sơn cũng đang quét dọn lại phòng của Từ Toa, bên trong bên ngoài cứ bận rộn cả lên như con quay vậy.
Cổ Đại Mai vừa nhìn thấy bọn họ bước vào cửa bèn nói: “Mẹ ơi, cơm nấu xong cả rồi, mau ăn cơm thôi.”
Nhanh chóng ngồi vào ăn cơm, ăn xong cô ta còn phải đi giặt quần áo nữa.
Vừa nghe nhắc tới ăn cơm, đứa con gái gầy nhom của cô ta đã sốt ruột.
Bà Từ vỗ mông cô bé một cái, nói: “Cháu cứ ngoan ngoãn ở đó cho bà.”
Cả gia đình bận rộn bày bát đũa ra ăn cơm trưa, Từ Toa liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy có mình cô là được bát cơm trắng, những người khác đều là ăn cháo khoai lang, hơn nữa cho dù là cháo khoai lang cũng chỉ được tám phần mười cái bát. Còn về đĩa rau, mấy cọng rau xanh cũng chỉ là xào khô vậy chứ nào có dầu ăn đâu, Từ Toa cũng chẳng nhận ra đây rốt cuộc là món gì, món rau xào này trông qua chẳng khác nào cỏ cả, Từ Toa đã cảm thấy vị của nó, đoán chắc tám phần là chẳng ra làm sao.
Còn về bàn ghế bát đũa, có thể nhìn thấy rõ là bẩn đến mức nào.
Đại khái là do lúc nãy nghĩ tới việc trong bụng có giun sán, bây giờ Từ Toa cảm thấy chỗ nào cũng không sạch sẽ.
Mặc dù biết cái thời đại này cuộc sống đều như vậy, đọc vô số sách cô cũng hiểu được rằng, cũng không thể sống quá khác người. Thế nhưng sau khi xuyên không đến nơi này sống, cô vẫn cảm thấy bàng hoàng và bất lực, làm một người hiện đại, thật sự vô cùng khó tiếp nhận loại chuyện ở không sạch sẽ này.
Dù sao đi chăng nữa, đây cũng chính là khoảng cách của năm mươi năm mà!