Những người chơi có tinh thần mạo hiểm nhất định sẽ không cố định một nơi, bọn họ mang theo nhiệt huyết của một chiến sĩ theo đuổi mộng tưởng phương xa, dựa vào một dao một thương đi đến chân trời.
Nhưng hiện thực so với mộng tưởng tàn khốc hơn nhiều.
Chỉ có dao laser và súng bắn dây không đủ hiệu suất để bọn họ săn bắn nhóm sinh vật trên thảo nguyên.
Dao laser là vũ khí cận chiến, khoảng cách tấn công thấp, lực công kích cũng thấp.
Súng bắn dây có thể giúp leo lên chỗ cao, khi quái thú tấn công có thể nhờ nó mà thoát khỏi nhưng tiền đề là chỉ khi có thứ gì đó gần đó có thể nhắm vào.
Nơi này là thảo nguyên, một mảnh bằng phẳng, khoảng cách giữa các cây rất xa, súng bắn dây không có tác dụng.
Người chơi thân thể là người mô phỏng, không có thể chất tăng cường, cũng không thể sử dụng tinh thần lực.
Bọn họ muốn đối phó với từng quái thú khác nhau phải có vũ khí khác nhau mới được.
Vân Ca dẫn dắt họ vào sào huyệt của thỏ răng nanh, cũng chính là mấy cái con hung hăng đêm đó đâm đầu vào nhà gỗ.
Thỏ răng nanh không phải là quái vật thích hợp để cận chiến, móng vuốt sắc nhọn của chúng có thể dễ dàng cào người mô phỏng bị thương. Cũng may là bọn nó cơ thể to lớn, hành động cũng không nhanh nên có thể dùng cung tên gỗ xử lý chúng.
Cung tên là vũ khí tầm xa, đủ để giữ khoảng cách an toàn với thỏ răng nanh, đối phương vẫn nằm trong phạm vi tấn công.
Để làm một cái cung tên gỗ cần 4 phần củi và 1 phần dây cung, dây cung được tổng hợp từ sợi thực vật thu được khi thu thập thực vật thông qua gen mã hóa hợp thành.
Cung cần được sử dụng chung với tên, cứ 1 phần củi và 1 phần hàm răng động vật có thể tổng hợp thành 5 mảnh mũi tên, một bộ là 12 mũi tên, không phải là vật chỉ sử dụng một lần, nếu không bị hư hỏng thì vẫn thu về dùng tiếp được.
Một bộ tên chỉ chiếm một phần không gian trong ba lô.
Mấy người chơi chuẩn bị từ 15-20 bộ mũi tên.
Hùng Sơ Mặc cũng là người của đội săn bắn, mấy bạn bè streamer của hắn không ở đây, bọn họ là mấy kẻ cuồng xây dựng, thích xây dựng chứ không thích mạo hiểm.
Đứng bên cạnh hắn là một người chơi soái khí bức người, đỉnh đầu đề tên là Nam Phu, đợi người chơi quay đầu lại, hô hấp hắn liền chậm lại, đây là loài yêu ma quỷ quái gì vậy!
Quái vật còn đẹp hơn hắn ta chục lần!
Nam Phu hoàn toàn không cảm thấy diện mạo xấu sẽ ảnh hưởng đến người khác, hắn ta hỏi Hùng Sơ Mặc: "Người anh em, cậu biết vì sao chúng ta lại phải đánh thỏ răng nanh không?"
Hùng Sơ Mặc lắc đầu, hắn cũng không rõ lắm, vốn tưởng rằng nhiệm vụ sẽ để bọn họ đi săn rùa lưng xanh hoặc sóc tam giác, không ngờ lại là săn một con thỏ răng nanh mà bọn họ chưa từng thấy qua.
Chẳng lẽ NPC ghét bỏ bọn nó ban đêm ầm ĩ quá hả?
Nam Phu thần bí dán sát vào hắn nói: "Thật ra có vài người chơi nói buổi tối nó đập nhà quá khủng bố, nếu như mỗi đêm đều phải gặp phải loại chuyện này, bọn họ sẽ không dám chơi nữa, sau khi quang não nghe xong liền thay đổi nhiệm vụ từ săn bắt rùa lưng xanh thành thỏ răng nanh."
Hùng Sơ Mặc nghe xong dở khóc dở cười: "Ý của cậu là NPC còn có ý thức tự chủ biết giữ lại người chơi à? Làm sao cậu biết nhiệm vụ đầu tiên là săn bắt rùa lưng xanh?"
Nam Phu nói: "Thời điểm khi mấy người chơi kia đang thảo luận, tôi vừa vặn nhận nhiệm vụ, nhìn thấy chữ con rùa lưng xanh xẹt qua, cậu có cảm thấy hai NPC kia có thể nào là người thật không?"
Hùng Sơ Mặc qua loa có lệ trả lời: "Cậu nghĩ thế nào thì cứ cho là vậy đi."
Sau khi Nam Phu nói xong, hắn ta đi đến chỗ người chơi phía sau, thao thao bất tuyệt như một kẻ điên.
Hùng Sơ Mặc đã nghe hắn ta nói linh tinh gì đấy về "lực hấp dẫn", "hạt" và "không gian".