Chương 44: Ép cô kết hôn với một kẻ ngốc trong huyện
Bạc Đình gắp một đũa khoai tây ti cho cô: “Em ăn nhiều một chút.”
“Ừ.” Thẩm Thanh Ca đáp lại, cúi đầu ăn.
Anh cảm giác trong lòng như bị mèo con cào một chút.
Tại sao người phụ nữ này khi tức giận còn mềm mại như vậy? Kêu cô ăn cô liền ăn?
Rất ngoan ngoãn!
Nhưng anh vẫn rất khó chịu, bởi vì trước đây, cô nhất định sẽ nói cảm ơn với anh Đình, sau đó gắp đồ ăn cho anh.
Sau khi ăn xong, Bạc Đình đưa cô về trang trại.
Chiếc xe đạp dừng lại đột ngột bên một dòng sông hẻo lánh.
“Bạc Đình, anh đang làm gì vậy?” Thẩm Thanh Ca thờ ơ hỏi.
Anh bước xuống xe đạp, Thẩm Thanh Ca cũng buộc phải đứng dậy.
“Em giận anh à? Vừa rồi mấy con khốn bắt nạt em, anh rất muốn đánh bọn họ! Nhưng anh sợ em không vui nên không dám làm! Yên tâm, anh nhớ rõ ai là ai, lát nữa anh sẽ đi đánh bọn họ."
Thẩm Thanh Ca bĩu môi, anh nghĩ gì thế không biết?
Cô tức giận đâu phải vì chuyện này?
Thật là không thông minh!
Cô bĩu môi, "Đừng đánh người! Không phải vì chuyện này."
“Không phải là bởi vì cái này sao? Em đều kêu thẳng tên anh ra!" Bạc Đình trái tim sắp tan nát.
Tại sao cô lại gọi anh cả tên lẫn họ?
Anh tốt với cô như vậy, liền làm sai có một chuyện, đã trở về nguyên hình?
Cô thở dài một hơi, tại sao lúc nên cẩn thận anh lại không cẩn thận chứ?
“Bởi vì anh không đưa em về nhà, bởi vì anh quan tâm đến thanh danh của em.” Cô khoanh tay, vẻ mặt ủ rũ.
Bạc Đình gấp gáp và cáu kỉnh, anh nắm lấy cánh tay của cô và nói lớn: "Anh không phải để ý đến thanh danh của em, anh.……. anh sợ rằng anh không nhịn được mà khi dễ em!"
Tiếng kêu lớn làm một đàn chim trên cây giật mình.
Thẩm Thanh Ca:……
Thật không cần phải nói chi tiết như vậy!
Bạc Đình muốn tự tát vào mặt mình, tại sao anh lại nói điều này ra chứ?
Người phụ nữ nhỏ bé mềm mại này đừng nghĩ anh là tên côn đồ và biến thái!
Như vậy là toang thật rồi.
“Khụ.…. Anh không phải biến thái, em đừng suy nghĩ nhiều."
“Vậy thì anh phải kiềm chế bản thân một thời gian, trước tiên em phải rời đi gia đình này đã, chỉ khi có hộ khẩu mới có thể cùng anh kết hôn.” Thẩm Thanh Ca nghiêm túc trả lời.
Bạc Đình có chút sững sờ và cảm động, người phụ nữ này không hề sợ hãi mà ngược lại còn muốn lấy anh!
Anh vòng tay qua eo mảnh mai của cô, cúi đầu, dùng sức hôn lên môi cô.
Thẩm Thanh Ca cảm thấy xấu hổ, cứu mạng, đây đang là bên ngoài!
Mặt già của cô a!
Hơn mười phút sau, hai người đang ôm nhau mới tách ra.
Cô mím môi, cảm thấy môi mình tê dại.
“Sau này em phải gọi anh là anh Đình biết chưa? Đừng gọi tên anh nữa." Bạc Đình lạnh mặt đe dọa cô.
“Em biết, anh Đình.” Cô ngoan ngoãn trả lời.
Trái tim của Bạc Đình lại hân hoan trở lại, cảm giác như ngựa phi nước đại trên đồng cỏ.
“Ngày mai em đến nhà anh làm trứng kho và trứng luộc trong nước trà. Em định lấy đi bán nhưng nhà họ Thẩm không cho em vào bếp." Thẩm Thanh Ca nói.
“Được." Bạc Đình không dám từ chối.
Nếu cô gái nhỏ này lại gọi tên anh một lần nữa, trái tim của anh sẽ thực sự bị doạ đến ngừng đập!
Vào buổi tối, khi Thẩm Thanh Ca vừa về đến nhà thì thấy Thẩm Thắng Lợi và Lý Phượng Chi đưa hai người đàn ông và phụ nữ trung niên ra ngoài.
Người đàn ông mặc một bộ áo dài Trung Quốc gọn gàng, và người phụ nữ mặc bộ váy liền áo thời trang.
Thẩm Thanh Ca vẫn nhớ hai người họ, họ là gia đình chồng của Thẩm Kiều Kiều.
Hai vợ chồng đều là kỹ thuật viên trong huyện, nhưng lại sinh ra một đứa con trai ngốc nghếch, ngay cả bản thân cũng không thể tự chăm sóc.
Kiếp trước, Thẩm Kiều Kiều không muốn gả cho kẻ ngốc, phát hiện cô lưu lạc trong huyện nên tìm đến ép cô gả cho kẻ ngốc.
May mắn thay, lần đó đầu óc của cô linh hoạt, cô đã trốn thoát bằng cách chạy trốn vào đêm đó khi Thẩm Kiều Kiều về nhà.
Sau đó, Thẩm Kiều Kiều kết hôn với Triệu Sơn Hà, nhưng nhanh chóng ly hôn .….
Sau khi trở lại phòng để đồ linh tinh, Thẩm Thanh Ca vừa ngồi xuống, thì Thẩm Kiều Kiều mở cửa bước vào.
Đôi mắt cô ta đỏ hoe, "Chị, hôm nay em giúp chị nói chuyện, nếu chị không thích anh Sơn Hà, chị có thể nhường anh ấy cho em không?"
Thẩm Thanh Ca nở một nụ cười chế giễu.
Nhường Triệu Sơn Hà cho cô, rồi ép buộc cô kết hôn với một kẻ ngốc trong huyện?
Nghĩ thật mỹ.
“Em giúp chị một chuyện! Chị sẽ nhường Triệu Sơn Hà cho em." Thẩm Thanh Ca nói thẳng.
“Chuyện gì?” Thẩm Kiều Kiều gạt đi nước mắt.
“Hãy trộm sổ hộ khẩu và chiếc vòng tay của mẹ rồi cho chị mượn một ngày.” Thẩm Thanh Ca nói.
Thẩm Kiều Kiều có chút khó hiểu: "Không được! Chị cầm sổ hộ khẩu đi làm gì? Chị không phải muốn lấy luôn chiếc vòng tay đi?"