Ngay khi cô đang suy nghĩ, thì cô nhìn thấy Cung Tiêu Xã.
Cô thử tính trong túi tiền và vé rồi bước tới.
Sau nửa giờ, Bạc Đình trở lại tiệm cơm quốc doanh.
Nhìn thấy bàn trống không, sắc mặt anh trở nên nghiêm nghị, xung quanh toát ra một luồng khí lạnh.
Cô vội vàng kéo anh ngồi xuống, "Anh Đình, anh đừng tức giận, là em nói bọn họ khoan hãy dọn đồ ăn."
“Tại sao?" Bạc Đình sợ rằng cô ở bên ngoài sẽ bị bắt nạt.
“Em muốn ăn cơm cùng anh.” Tay cô vươn ra bàn nắm lấy tay anh.
Bạc Đình lập tức rút tay ra như thể bị điện giật.
Anh giáo huấn: “Chú ý một chút.”
“Ồ.” Thẩm Thanh Ca bĩu môi, có chút không hài lòng.
Người đàn ông này thực sự dễ ngượng ngùng.
Dưới bàn, Bạc Đình lặng lẽ nắm tay cô.
Lòng bàn tay anh hơi chai sạn, ấm áp mà mạnh mẽ, cho người ta một cảm giác vững chắc chưa từng có.
Thẩm Thanh Ca cảm thấy như thể mình đã nếm mật trong miệng.
Người phục vụ dọn thức ăn ra một cách nhanh chóng.
Cũng giống như lần trước, Bạc Đình dùng đũa gắp từng miếng thịt kho tàu và cho vào bát của cô.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô căn bản không ăn kịp, hai má nhai đến đau nhức, "…...Đủ rồi."
Anh tưởng rằng cô ăn ngán rồi, liền gắp một miếng thịt cá bỏ vào bát của cô, "Không có xương đâu, em ăn đi."
Với cách đối xử và phụ vụ như này, cô cảm thấy mình như một nàng công chúa.
“Anh Đình, anh mau ăn đi.” Thẩm Thanh Ca nhìn cái bát trước mặt mình đã chất thành một ngọn đồi nhỏ, thầm thở dài.
Anh luôn đem cô như heo mà dưỡng!
Bạc Đình đặt đôi đũa xuống và nhìn cô trìu mến.
Anh không dám ăn, không phải là vì đau lòng cô, mà là sợ mình vô tình cướp đi món ăn yêu thích của cô.
Bị nhìn chằm chằm đến lông tơ dựng đứng, Thẩm Thanh Ca không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lấy độc trị độc.
Cô gắp cho Bạc Đình mấy miếng thịt kho tàu và đậu phụ ma bà: “Anh mau ăn đi.”
Bạc Đình ngay lập tức vùi đầu vào việc ăn thức ăn mà cô gắp.
Lúc này Thẩm Thanh Ca mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ăn xong và rời khỏi tiệm cơm, Bạc Đình nắm lấy tay cô và đeo chiếc vòng bạc vào cổ tay cô.
“Anh quen biết một người thợ rèn, cái này vòng tay không có chi tiết nào khó làm cả, rất dễ bắt chước, hiện tại anh dẫn em đi lấy."
Bạc Đình dẫn cô vào một con hẻm, và tìm thấy một ngôi nhà có cửa khép hờ.
Anh tìm được một người thợ rèn già đang cởi trần, đưa cho ông ta mấy đồng tiền và nhận được một chiếc vòng tay còn hơi ấm từ ông ta.
Bạc Đình nhìn chiếc vòng trên tay anh, "Em có thấy cái gì không ổn không?"
Thẩm Thanh Ca nhận lấy, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.
Chiếc vòng tay bằng sắt này thực sự giống hệt về hình dáng và trọng lượng với chiếc vòng bạc của cô!
Người đàn ông của cô thật lợi hại! Bất cứ điều gì đều có thể làm được!
“Cảm ơn anh Đình.” Một đôi mắt hạnh nhân sáng ngời, cô nhìn anh một cách sùng bái.
Cái nhìn này khiến người bị nhìn như bị mèo cào trong tim vậy!
Bạc Đình mím môi, trên khuôn mặt lạnh lùng và cứng rắn của anh trở nên dịu dàng đi, anh đưa cô trở về thôn bằng xe đạp.
Chiếc xe đạp dừng lại ở cuối con dốc của trại chăn nuôi.
“Mau đi đi.” Bạc Đình thúc giục.
Anh vẫn không muốn ảnh hưởng đến thanh danh của cô.
“Tặng anh.” Thẩm Thanh Ca bọc thứ gì đó trong một chiếc khăn tay và đưa cho anh.
Bạc Đình nhận lấy, mở ra và thấy rằng đó là một chiếc dao cạo kiểu lá phong.
“Em lấy phiếu dao cạo ở đâu ra thế? Tốn tiền!" Anh quở trách, nhưng trên mặt lộ rõ nụ cười.
Thẩm Thanh Ca bất mãn phản bác: "Em đã đổi phiếu giày với người khác. Anh tiêu tiền cho em thì không tốn tiền, em tiêu tiền cho anh thì lại là tốn tiền sao?"
“Đúng vậy! Dù sao tiêu tiền cho anh cũng là lãng phí!"
Cô chẳng buồn tranh luận với anh, trêu chọc nói: "Cái này không phải mua cho anh mà là mua cho em. Mỗi lần anh hôn em là đau cả mặt."
Tai của Bạc Đình lập tức trở nên đỏ bừng, anh quay người lên xe đạp bỏ chạy.
Anh vội vàng sờ sờ cằm, râu còn chưa cạo sạch sao?
Khó mà làm được!
Người phụ nữ này thích một tiểu bạch kiểm!
Khi Thẩm Thanh Ca trở lại trang trại nuôi heo, Thẩm Kiều Kiều đã đợi từ lâu.
“Cái vòng tay đâu?” Cô ta lo lắng hỏi.
Thẩm Thanh Ca nhét chiếc vòng vào tay cô ta, Thẩm Kiều Kiều cẩn thận kiểm tra nó một lúc lâu mới thở phào nhẹ nhõm, "Coi nhue chị thông minh!"
“Đừng quên sổ hộ khẩu."
“Chị, chị cần sổ hộ khẩu làm gì?” Ánh mắt Thẩm Kiều Kiều trở nên thận trọng.
Cô bình thản đáp: “Chị muốn xem chị có phải là con gái ruột của cha mẹ không”.
Thẩm Kiều Kiều hiển nhiên là thở phào nhẹ nhõm nói, “Ồ, em lập tức về nhà tìm.”
Tên ngốc này cuối cùng cũng nghi ngờ thân thế của mình, đáng tiếc tên chị ta lại có trong sổ hộ khẩu.
Kẻ đáng thương này thế nào cũng phải thế cô cưới một kẻ ngốc!
Khi đến giờ tan làm, một vị khách không mời mà đến đến trang trại nuôi heo.