Lâm Dược Phi sốt bốn ngày liên tiếp, nhờ đó mà Lâm Tiếu cũng được ăn trái cây ngâm đường đóng hộp bốn ngày.
Hàng ngày cứ vào mỗi sáng và chiều, trong thời gian giữa hai bữa ăn anh trai đều sẽ khui lọ đồ hộp nặng trĩu sau đó dùng muỗng inox múc ra nửa bát đào vàng óng ánh, rót thêm nửa bát nước ngâm.
"Tiếu Tiếu."
Chỉ vừa nghe anh trai gọi mình, Lâm Tiếu liền chạy ùa tới ngay, quả nhiên nhìn thấy một bát đào ngâm đặt sẵn trên bàn ăn cơm.
Hai bàn tay bé nhỏ bưng lấy chiếc bát về đến trên bàn học của mình để ăn. Lâm Tiếu cẩn thận dùng muỗng inox sắn nhỏ miếng đào lớn ra, mỗi một muỗng trước khi cô đưa vào miệng đều phải được bảo đảm rằng có cả thịt đào và cả nước đường ngâm.
Ăn như vậy mới là cách ăn ngon nhất.
Những trái đào vàng óng được bọc trong nước đường, ngọt ngào, mát lạnh và sảng khoái, còn chưa kịp đợi cô nuốt xuống, miếng đào đã tự chảy xuôi xuống cổ họng.
Ngày nào vào độ xế chiều dì Đỗ cũng đến nhà truyền nước biển cho anh trai.
Anh trai cứ sốt đi sốt lại, buổi chiều sau khi cơ thể được truyền nước biển, nhiệt độ cơ thể sẽ hạ, buổi tối không phát sốt, buổi sáng cũng không phát sốt nhưng cứ ăn cơm trưa xong anh trai sẽ lại bắt đầu phát sốt, phảng phất như thể có một chiếc đồng hồ báo thức được cất giấu ở trong cơ thể của anh trai vậy.
Dì Đỗ sau khi nắm bắt được quy luật phát sốt của Lâm Dược Phi, hằng ngày vào lúc xế chiều bà ấy đều rất đúng giờ đến nhà để truyền nước biển cho anh.
Dì Đỗ nói với Lữ Tú Anh: "Không phải lo lắng thế đâu, tinh thần của thằng bé nhìn vẫn rất tốt đấy."
Lữ Tú Anh cũng có hơi lo lắng, nhưng bà biết hai đứa trẻ nhà mình đều như vậy cả, rất ít khi chúng bị sốt nhưng cứ mỗi lần sốt đều sẽ sốt đi sốt lại như vậy.
Dì Đỗ ngày nào truyền nước biển cho anh trai xong thì vội vàng rời đi, hai ngày nay số người bị sốt trong nhà máy tăng đột biến, bệnh viện xưởng bận đến không kịp xoay xở.
Lữ Tú Anh áy náy "Hay là để tôi đưa Tiểu Phi đi bệnh viện truyền nước biển nghe."
Dì Đỗ lớn giọng nói: "Chị khỏi phải vậy. Tôi đến một chuyến cũng có tốn công hay phiền hà gì đâu kia chứ."
"Bệnh của Tiểu Phi cũng sắp khỏi hẳn rồi, chị đừng có làm khổ thằng bé thế."
Bởi vì dì Đỗ nói đợt cảm cúm lần này rất dễ lây nên Lữ Tú Anh cách ly Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi.
Bà cấm Lâm Dược Phi không được ra khỏi phòng khi không có chuyện gì, còn Lâm Tiếu thì không được vào phòng anh trai.
Đến ăn cơm cũng phải tách nhau ra, ngày nào Lữ Tú Anh cũng đưa cơm vào phòng cho Lâm Dược Phi để anh ăn riêng. Những dụng cụ dùng cho bữa ăn của anh cũng được để riêng, rửa riêng, sau khi rửa sạch sẽ còn được ngâm qua với nước nóng.
Rõ ràng là sống chung nhà nhưng Lâm Tiếu lại chỉ nghe thấy giọng nói của anh trai, không nhìn thấy bóng dáng anh ấy đâu cả.
Rầm một tiếng, Lữ Tú Anh đóng cửa lại đi làm.
Lâm Tiếu chạy đến cửa phòng của anh trai, đẩy cánh cửa he hé mở.
Lâm Tiếu dán mắt ngay khe cửa, kiếm tìm bóng dáng anh trai mình.
Lâm Dược Phi: "Em đang làm gì đấy?"
Lâm Tiếu: "Em nghe dì Đỗ nói cảm cúm là do vi khuẩn gây bệnh, em mở một khe hở nho nhỏ ra, vi khuẩn sẽ không thể chen vô được nữa."
Lâm Dược Phi: “...”
Người này thật sự là cô em gái thần đồng toán học của anh đây ư?
Sao thấy cả người nó đều toát ra cái sự ngu ngốc thế kia.
"Em có việc à?" Lâm Dược Phi hỏi cô.
Lâm Tiếu lắc đầu.
Lâm Dược Phi: "Vậy là em đang nhớ anh."
Lâm Tiếu lắc đầu thật nhanh.
"Anh tự mình đa tình." Đây là câu thành ngữ Lâm Tiếu học được trước khi nghỉ hè, lập tức áp dụng nó để nói với anh trai.
Cô còn lâu mới thèm nhớ nhung anh trai mình. Người anh trai chỉ biết tiêu tiền chứ chẳng biết đi kiếm tiền, người anh trai chỉ biết bày bừa nhà cửa chứ chưa hề dọn dẹp qua, anh trai còn thường xuyên khiến cho mẹ phải âm thầm lau nước mắt.
Nếu cô không có anh trai thì thật tốt biết mấy.
Khi cô còn bé tí cũng đã từng nói như vậy một lần, bị mẹ mắng cho một trận té tát.