“Cậu, trước kia cháu không hiểu chuyện, cháu xin nhận lỗi với cậu.” Lâm Dược Phi nói với Lữ Thế Vinh.
Tròng mắt Lữ Thế Vinh trợn trừng, suýt chút nữa đã rớt ra khỏi hốc mắt, ông há miệng nửa ngày mới phát ra được tiếng: “Cháu, cháu lại đang có suy nghĩ kỳ quái gì thế?”
Lâm Dược Phi cười: “Thật sự không có đâu ạ.”
Ở đời trước, cho đến tận khi Lâm Dược Phi sống lại, mẹ và bà ngoại anh vẫn còn sống khỏe mạnh.
Mẹ anh đi kiểm tra thì phát hiện ra bà đã bước vào thời kỳ đầu của chứng bệnh Alzheimer, trên người có rất nhiều bệnh vặt nhưng bệnh nặng thì không có, chắc hẳn có thể sống thọ.
Cơ thể của bà ngoại còn tốt hơn, tuổi đã cao nhưng ăn ngon ngủ ngon, có thể tự lo cho cuộc sống sinh hoạt thường ngày, nếu không phải mẹ anh không chịu thì thậm chí bà còn muốn nuôi thêm gà nữa.
Nhưng người cậu Lữ Thế Vinh này thì đã không còn, ông bị ung thư dạ dày, lúc phát hiện ra thì bệnh đã đến giai đoạn cuối.
Lâm Dược Phi nhìn dáng vẻ trẻ tuổi đầy sức sống của cậu mình, anh nghĩ thầm sau này năm nào anh cũng phải dẫn cậu đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Dưới sự thúc giục của Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh mang dưa hấu ra ngoài rửa sạch sẽ, bỏ vào giỏ tre, sau đó thả giỏ vào trong nước giếng.
Thả giỏ suốt một đêm như thế thì đến khi ăn dưa hấu vào sẽ có cảm giác mát mẻ thấm ruột thấm gan, nhưng lại không bị lạnh đến ghê răng mà chỉ mát lạnh vừa phải.
Sau khi thả dưa hấu xong xuôi, Lâm Tiếu đứng bên cạnh giếng, liên tục cúi đầu nhìn xuống bên dưới. Lâm Dược Phi túm lấy cổ áo cô, kéo về phía sau: “Đứng xa giếng ra một chút.”
Lâm Tiếu người nhỏ, thân thể bé hơn miệng giếng rất nhiều, đứng bên cạnh giếng nhìn xuống quả thực khiến người khác hoảng sợ.
Lý Vân Châu nghe thấy vội vàng gọi: “Tiếu Tiếu, vào trong nhà đi nào.”
Lâm Tiếu bước qua cánh cửa, giẫm lên nền gạch đỏ trong phòng. Nguyên nhân căn bệnh sạch sẽ của Lữ Tú Anh chắc hẳn có một phần từ di truyền, Lý Vân Châu cũng là một người gọn gàng, căn nhà trệt đã được bà cụ thu dọn rất sạch sẽ và sáng sủa.
Lâm Tiếu nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, trông thấy được giàn nho trong sân nhỏ, dây nho bò đầy, từng chuỗi chùm nho lủng lẳng, chỉ mỗi tội nho vẫn còn chưa chuyển từ màu xanh sang màu tím.
“Bà ngoại ơi, năm nay bà có phơi nho khô cho cháu nữa không ạ?”
Lý Vân Châu không hề do dự: “Phơi chứ, bà ngoại sẽ phơi cho cháu.”
Lữ Tú Anh mở túi lớn túi nhỏ mình mang theo, lấy đồ đựng bên trong để ra ngoài. Hầu hết số đồ bà mang về đều là những vải vóc có chút khuyết điểm được nội bộ các công nhân trong xưởng dệt mua lại với giá cả phải chăng.
“Mẹ, mẹ lấy số vải này làm vỏ gối, đồ ngủ và đế giày nhé.” Lữ Tú Anh nói.
Lý Vân Châu giũ từng mảnh vải ra, vươn tay vuốt ve: “Vải tốt đến thế này sao có thể làm đế giày chứ, để may quần áo bên ngoài cũng không thành vấn đề.”
Trên tấm vải xuất hiện rất nhiều lỗ nhỏ, còn có chỗ in nhuộm hoa bị sai lệch, Lý Vân Châu đã nghĩ kỹ biện pháp trong đầu để giải quyết những khuyết điểm này.
“Mẹ muốn làm gì thì cứ làm.” Lữ Tú Anh lại lấy một túi mì ăn liền trong túi ra.
Lý Vân Châu vui vẻ ra mặt: “Tiểu Kiến thích ăn cái này lắm.”
Tiểu Kiến là con trai út của cậu Lâm Tiếu, người cậu Lữ Thế Vinh này cũng có hai đứa con, con gái lớn Lữ Văn Lệ năm nay mười chín tuổi, con trai út Lữ Văn Kiến năm nay mười bốn tuổi.
Lữ Tú Anh: “Không phải mẹ cũng thích ăn thứ này sao, mẹ đừng cho Tiểu Kiến hết như thế.”
Lâm Tiếu ở bên cạnh nói: “Con cũng thích ăn.”
Lý Vân Châu cười bảo: “Đúng, Tiếu Tiếu của chúng ta cũng thích ăn, tối nay bà nấu cho các cháu cùng ăn nhé?”
Lữ Tú Anh lườm Lâm Tiếu một cái, trong ánh mắt ẩn chứa cảnh cáo: “Ở nhà chẳng thiếu đồ cho con ăn, đây là đồ mang về cho bà ngoại con đấy.”
“Đi tìm anh Tiểu Kiến của con chơi đi.”
Lâm Tiếu nghe thấy lời của mẹ, lập tức đoán ra người lớn trong nhà có chuyện muốn bàn không muốn cô nghe được. Quả nhiên, Lâm Tiếu vừa mới ra khỏi phòng thì đã nghe mẹ cô hỏi chuyện bà ngoại: “Mẹ, gần đây mẹ với chị dâu con...”
Lâm Tiếu nghe thấy bà ngoại thở dài một hơi.
Lâm Tiếu không đi tìm anh Tiểu Kiến chơi, cô không thân với người anh họ này cho lắm. Nếu như trước kia thì chắc chắn Lâm Tiếu sẽ chơi một mình nhưng hôm nay cô lại đi tìm anh ruột.