Cô tự tin ném chiếc túi lưới ra, con ếch lại nhảy đi.
Cô đứng đó với vẻ mặt bàng hoàng, rõ ràng là cô đã tính toán hướng ném túi lưới, cũng đã dự đoán hướng con ếch sẽ nhảy, vậy rốt cuộc vấn đề ở đâu?
Trong cuộc so tài với anh họ Lữ Văn Kiến, Lâm Tiếu đã thua hoàn toàn. Lâm Dược Phi nhìn thấy vẻ kiêu ngạo và tự mãn của Lữ Văn Kiến, lại nhìn thấy Lâm Tiếu héo rũ như một quả cà tím ngâm trong sương, khó tránh khỏi cảm thấy bất công cho em gái.
“Đừng bắt ếch nữa, anh dẫn em đi bắt tôm.”
Lữ Văn Kiến ngay lập tức nhảy lên nói ừ, đôi mắt của Lâm Tiếu sáng lên, trước đây cô chưa bao giờ bắt tôm.
Con ếch vừa bắt được lập tức trở thành mồi câu tôm càng, Lâm Dược Phi bẻ ba cành cây dài, lột da của ba con ếch rồi buộc vào một đầu cành cây để làm ba chiếc “cần câu”.
“Đợi con tôm càng ngoạm vào chân ếch rồi từ từ nhấc lên”.
Lâm Tiếu định quan sát xem anh trai và anh họ làm như thế nào. Nhưng không ngờ, tôm càng lại cắn mồi câu của cô trước.
Lâm Tiếu sợ tới mức nín thở, nhỏ giọng cầu cứu: “Anh hai, tới cứu em với.”
Lâm Dược Phi ném cần câu của mình đi, nắm lấy cổ tay của em gái, cầm lấy tay cô bắt lên. Con tôm càng giữ chặt lấy con ếch, cứ như vậy một đường nhấc bổng nó lên và ném vào chiếc xô nhựa.
Lâm Tiếu ngồi xổm bên thùng, nhìn chằm chằm vào con tôm càng duy nhất dưới đáy thùng do chính cô bắt được.
Chẳng mấy chốc, Lâm Dược Phi và Lữ Văn Kiến cũng câu được tôm, Lâm Tiếu cũng không thua kém, cô đã bắt được con thứ hai.
Trên sông thực sự rất nhiều tôm càng, ba người lần lượt vớt lên, chẳng mấy chốc đã bắt được hơn nửa xô. Tôm càng trong thùng chen chúc nhau, anh giẫm lên tôi, tôi giẫm lên anh, cố leo lên.
Lâm Dược Phi nhặt cái xô lên: “Đủ rồi.”
Lâm Tiếu ném cần câu đi, cao giọng tuyên bố: “Em thắng, em câu được nhiều nhất.”
Lữ Văn Kiến không phục: “Tại sao em lại là người câu được nhiều nhất?”
Lâm Tiếu: “Em bắt được 41 con tôm, anh hai em bắt được 35 con tôm, anh họ bắt được 33 con tôm.”
Lữ Văn Kiến ngạc nhiên nói: “Em đang nói mò à.”
Lâm Tiếu bĩu môi: “Em đếm từng con một.”
Lâm Dược Phi cũng rất ngạc nhiên, khi họ vừa bắt tôm càng, ba người họ đã bắt đầu nói chuyện phiếm. Lâm Tiếu vừa trò chuyện vừa bắt tôm, đồng thời còn đếm xem ba người đã bắt được bao nhiêu con tôm càng.
Lữ Văn Kiến hoàn toàn không tin, nhưng vì cậu ấy không thể nói ra những con số khác nên cậu ấy không thể chứng minh Lâm Tiếu đang nói dối.
Khiêng nửa thùng tôm càng về nhà, mợ cô vừa nhìn thấy đã thốt lên: “Ôi chao ôi! Sao lấy được nhiều thứ thế này về vậy? Thứ này rất khó rửa.”
“Trong làng không ai ăn cái này cả. Dân thành phố các con suốt ngày ăn thịt cá mà vẫn muốn ăn cái này sao...”
Khi mợ nói chuyện kiểu cà khịa, bà ngoại lập tức cau mày, cậu lộ rõ vẻ xấu hổ nhưng không nói gì.
Lữ Tú Anh nói: “Chị dâu, để tôi làm.”
Bà ta vẫn đang chờ đợi câu nói này: “Vậy thì tôi sẽ đợi để ăn đồ làm sẵn.”
Sau khi được sống lại, Lâm Dược Phi không còn coi người cậu đã đánh mắng mình là kẻ thù nữa mà anh thấy rõ rằng người cậu của mình chỉ là một người bình thường, một người bình thường lười biếng trong các mối quan hệ gia đình.
Đối với mợ của anh, mợ là một người bình thường khiến người khác chán ghét.
Lữ Tú Anh lấy một chiếc bàn chải nhỏ, làm sạch từng con tôm càng. Lâm Dược Phi bước vào bếp để giúp bà. Lữ Tú Anh đuổi anh ra ngoài: "Ra ngoài chơi đi, mẹ không cần con giúp.”
Lâm Dược Phi: “Con đếm xem có bao nhiêu."
Dưới ánh mắt khó hiểu của Lữ Tú Anh, Lâm Dược Phi nói việc em gái đã câu được 41 con tôm, anh câu 35 con tôm và Lữ Văn Kiến có 33 con tôm.
Mặc dù không thể kiểm tra xem mỗi người bắt được bao nhiêu con, nhưng Lâm Dược Phi rất tò mò liệu tổng số có thể khớp với nhau hay không.
Trong khi đếm, Lâm Dược Phi bình tĩnh giúp Lữ Tú Anh rửa sạch sẽ gần một nửa.
Cuối cùng đếm ra thực sự là 109.
Tổng số thực sự khớp.
Lâm Dược Phi hào hứng nói: “Mẹ ơi, em gái con thực sự là một thiên tài toán học.”
Lữ Tú Anh liếc nhìn Lâm Dược Phi: “Một thiên tài toán học đếm cộng trừ bằng ngón tay.”
Mỗi ngày Lữ Tú Anh đều bận rộn với công việc và việc nội trợ nên bà không biết Lâm Tiếu đã không còn cần đếm ngón tay để cộng trừ nữa.
Lâm Dược Phi: "Mẹ, em gái của con đã tiến bộ hơn rồi.”
Lữ Tú Anh vẫn không cho là đúng: “Chỉ là đếm thôi, trẻ con trí nhớ rất tốt. Khi còn nhỏ con cũng từng trải qua giai đoạn này. Lúc đầu, mẹ còn tưởng rằng mình nuôi dạy một đứa trẻ rất thông minh, nhưng cuối cùng, ôi chao.”
Những gì Lữ Tú Anh muốn nói đều bao hàm trong âm thanh của chữ "ôi chao".
Lâm Dược Phi sờ mũi, cảm thấy mình cũng kinh ngạc. Vì biết rằng khi lớn lên Lâm Tiếu sẽ trở thành huấn luyện viên huy chương vàng trong các cuộc thi toán học, anh đã dốc sức liều mạng tìm kiếm manh mối trên người cô bé Lâm Tiếu tám tuổi, một thiên tài toán học.