Trở lại ký túc xá, đèn đã tắt, bạn cùng phòng nằm trên giường của riêng mình trò chuyện về những chủ đề lẳng lơ.
Lúc Trần Giang Hà đẩy cửa bước vào, nghe được anh em ở ký túc xá hành lang đối diện hét lên một tiếng: “Những người anh em phòng 414, các cậu có thể nhỏ giọng một chút hay không, tôi đã nóng khắp người rồi đây này.”
Lời còn chưa dứt, Trần Giang Hà vừa mới vào phòng liền đóng sầm cửa lại, để tránh bọn cẩu độc thân trong ký túc xá liêm chính đạo đức khó giữ được.
Lúc này, lão lục Tôn Thiên từ trên giường bò dậy, cầm đèn pin chiếu qua, tiện hề hề nói: “Tam ca, anh thật sự chịu trở lại rồi, cảm giác một mình hẹn hò với cố vấn, có phải rất tuyệt vời đúng không.”
Trần Giang Hà giơ tay lên che mắt, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý: “Cái đó còn cần phải nói sao? Very Good, tafe off in situ.”
Nói xong, anh giơ tay lên lau miệng, vừa rồi chạy quá nhanh, nước miếng đều chảy ra.
Một màn này rơi vào trong mắt Tôn Thiên, lại có có một tầng thâm ý khác, anh ta trợn mắt hỏi: “Tam ca, anh, anh và cô Từ hôn môi sao?”
Nghe được câu hỏi vô duyên vô cớ của Tôn Thiên, Trần Giang Hà lúc đầu choáng váng, chợt cười hì hì nói: “Tiểu Thiên, cậu biết quá nhiều rồi! Có thể tắt đèn pin không, biết điều mà đi ngủ đi.”
“Đèn pin có thể tắt, nhưng tôi lại không thể ngủ sớm như vậy.”
Tôn Thiên lạch cạch một tiếng tắt đèn pin, động tác nhanh nhẹn trượt xuống giường, bước đến bên cạnh Trần Giang Hà khiêm tốn xin chỉ bảo: “Tam ca, hãy kể cho tôi trải nghiệm tâm đắc của anh, truyền dạy chút kinh nghiệm đi, tôi cũng muốn tình yêu ngọt ngào.”
“Không có gì để kể cả, tôi bắt đầu từ lần gặp đầu tiên với cố vấn, đều đã nghĩ tên cho cặp song sinh rồi.”
Trần Giang Hà rất thành thật trả lời.
“Cái này cũng quá rối loạn.”
Tôn Thiên bội phục sát đất, lại quấn Trần Giang Hà cầu xin bí quyết tán gái.
Trần Giang Hà mỉm cười không nói, trao cho anh ta một ánh mắt chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả bằng lời, cởi bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi chuẩn bị đi tắm.
Lúc này, Lưu Đống Lương lên tiếng: “Lão Lục, cậu muốn thoát độc thân, anh đưa hai mươi từ châm ngôn cho cậu, tự mình hiểu đi: Không sợ thất bại, lạt mềm buộc chặt, như gần như xa, cẩn thận tiếp cận, mạnh dạn trêu chọc.”
“Lưu ca, chính anh cũng là độc thân, ở đâu ra kinh nghiệm mà tổng kết ra hai mươi chữ châm ngôn này vậy?”
“Ha hả, anh đây cũng đã từng là lãng tử, bây giờ mê mệt thị trường chứng khoán, không có lòng dạ nào yêu thôi, nếu như ngày nào thị trường chứng khoán của anh thua lỗ không còn cái quần, anh cũng chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu, chọn bạch phú mỹ trong trường để tấn công!”
“Lưu ca thật trâu bò!”
Tôn Thiên nghe xong liền kích động, không nhịn được vỗ đùi hét lên: “Em chúc Lưu ca sớm ngày phá sản, đến lúc đó tung đại chiêu cưa bạch phú mỹ nhớ dẫn em theo, em muốn đối mặt với khó khăn, đạp gió rẽ sóng!”
“Ối, thật là chúc phúc độc ác, lão Lục cậu không có ý tốt.”
Lưu Đống Lương đảo hai mắt trợn trắng.
Trương Khải luôn ít nói mở miệng cười: “Tiểu Thiên, cậu nói cậu một không tiền hai không mặt mũi, ba không chiều cao bốn không eo, chú gà con co rúm lại thành một hình tròn như đồ chuốt bút chì, sao cứ nghĩ về chuyện tốt chứ?”
“Tôi khinh.” Tôn Thiên nghe xong không vui: “Nhị ca, mắt chó của anh coi thường người, trong miệng chó không mọc ra ngà voi, mọi người đều cảm thấy anh già nhất, kỳ thực anh ác độc nhất.”
Nói xong anh ta thở hổn hển leo về giường, nằm xuống mặt hướng vào tường, không lên tiếng.
“Một lũ ngốc.”
Trần Giang Hà mới vừa đi tắm bước ra ngoài nở một nụ cười toe toét, việc bạn cùng phòng bất đồng quan điểm cãi vã là chuyện thường tình, may mà trong ký túc xá 414 không có mối thù qua đêm, ngủ một giấc sau khi thức dậy lại thân thiết như lúc đầu.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Giang Hà bị tiếng chuông điện thoại “Mãi xoay vòng rồi lại xoay vòng, ngày ngày tháng tháng của anh” của Lưu Đống Lương đánh thức, thức dậy đánh răng rửa mặt sau đó nhìn vào lịch học, lại là một ngày không có lớp học vào buổi sáng.
Chín giờ rưỡi, Lưu Đống Lương từ trên giường lăn bò dậy, xoa đôi mắt nhìn về phía Trần Giang Hà đang ngồi trước máy tính xem bảng điện, không màng đến đánh răng rửa mặt, hào hứng bước qua nhích lại gần.
“Nhìn thế trận ngày hôm nay, chỉ số chứng khoán lại sắp cất cánh.”
Lưu Đống Lương nhíu mày, bên cạnh mừng rỡ lại lập tức nhắc Trần Giang Hà: “Giang Hà, hãy nhanh bán cổ phiếu Thiên Nhuận của cậu đi, nếu không sẽ bị kẹt vài phút đồng hồ.”
“Không gấp.”
Trần Giang Hà mới thức dậy nhưng đầu óc rất tỉnh táo, anh nhớ năm đó cổ phiếu quái vật Thiên Nhuận này đã tăng trần 16 phiên liên tiếp, thu hút lượng lớn nhà đầu tư nhỏ lẻ tham gia thị trường, ngay lập tức bắt đầu điều chỉnh nhỏ, sau đó tụt dốc không phanh, cuối cùng bị huỷ niêm yết.