Chương 28: Từ Nhỏ Tôi Đã Ngủ Chung Giường Với Cô Ấy
Trần Giang Hà bỗng nhiên mỉm cười, trong ánh mắt chăm chú của Lý Hoằng Văn nói với anh ta: “Tôi là anh trai của cô ấy, trước đây còn ngủ cùng một giường với cô ấy, anh ruột ôm cô ấy ngủ cùng nhau, Khương Đại Hà!”
“Hả?” Con ngươi Lý Hoằng Văn hơi co lại, không phản ứng lại, chỉ khó tin xem xét Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà cười nói: “Không tin à? Tự mình đi hỏi cô ấy đi.”
“Tôi cảm thấy không cần phải hỏi.” Lý Hoằng Văn đứng yên tại chỗ, đương nhiên không tin chuyện vớ vẩn của Trần Giang Hà.
“Không phải không cần, mà là anh không dám chứ gì?”
Trần Giang Hà đánh giá Lý Hoằng Văn từ trên xuống dưới vài lần, nói tiếp: “Xem ra anh hơi tự ti đấy, muốn theo đuổi em gái tôi thì bộ dạng phải giống Ngô Ngạn Tổ, bằng cấp ít nhất 985, không đúng, ít nhất phải Thanh Bắc, anh còn kém xa.”
“Cậu cố ý làm nhục tôi à?”
Sắc mặt Lý Hoằng Văn thoáng lạnh lùng, cho dù anh ta có giáo dưỡng thì cũng không chịu được sự trêu chọc này, hơn nữa đối phương còn rất có khả năng là tình địch.
“Tôi chỉ đang nói sự thật.” Trần Giang Hà lại đứng lên, vươn tay gọi Khương Diệc Xu. “Diệc Xu, lại đây một tí.”
“Ừ.”
Khương Diệc Xu cũng rất nghe lời đi qua.
Đến trước mặt, Trần Giang Hà chỉ Lý Hoằng Văn hỏi. “Anh ta đang theo đuổi em phải không?”
“Ừ.” Khương Diệc Xu gật đầu.
“Trông anh ta giống đồ đểu, tốt nhất cách xa anh ta một chút, đừng cho cơ hội.”
Trần Giang Hà nói thẳng, phút cuối còn hỏi một câu: “Biết chưa?”
“Biết rồi ạ.”
Khương Diệc Xu cũng thành thật gật đầu đồng ý.
“Đi đi, em có thể về rồi.”
Trần Giang Hà vẫy tay bảo cô đi về, lại giương mắt nhìn Lý Hoằng Văn đang ngây ra như phỗng: “Anh cũng đi được rồi.”
“Tôi…”
Lý Hoằng Văn khẽ cắn môi.
“Không phải bảo anh đi đi à, sao còn đứng đây?” Trần Giang Hà cầm trà sữa hút một ngụm, cười như không cười hỏi Lý Hoằng Văn.
“Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Lý Hoằng Văn nghẹn hồi lâu, rầu rĩ nói thêm một câu rồi xoay người rời đi.
“Xùy, không phải là tôi còn phải phối cho anh một bài [Một cành mai] đó chứ”
Trần Giang Hà mỉm cười, lời trước khi đi của Lý Hoằng Văn anh quen lắm rồi.
Một lát sau, không ngờ Lý Hoằng Văn lại chạy trở lại, lấy ra hai bao thuốc lá Trung Hoa đặt trên bàn trước mặt Trần Giang Hà:
“Anh, vừa nãy là em thô lỗ, em giải thích với anh, xin lỗi anh ạ.”
“Ngoài ra em cũng muốn nói rằng em thích Diệc Xu thật lòng, em sẽ không bỏ cuộc.”
Nói xong lời này, anh ta cũng không quay đầu lại mà đi luôn.
“Tên này cũng ngay thẳng nhỉ, thực sự coi mình là anh trai Khương Diệc Xu à?”
“Anh trai thì anh trai, dù sao tôi cũng không ngại có thêm một em gái nghe lời như vậy.”
Trần Giang Hà không nhịn được mỉm cười, tiện tay cầm lấy một gói thuốc lá, bóc vỏ xong thì nhấc chân bắt chéo, châm một điếu, nhàn nhã hút.
Chưa kể, mùi vị thuốc lá Hoa Tử này tuy hơi nhạt, hút không quen lắm nhưng vị chung quy tốt hơn so với Hồng Song Hỷ hay Hồng Tháp Sơn.
Nửa giờ sau, Ngô Trung Hoa quay lại, ánh mắt buồn bã, trong mắt khó nén vẻ uể oải, nhìn qua rất buồn bực.
Trần Giang Hà liếc anh ta một cái, kinh ngạc hỏi: “Anh Ngô, làm sao đấy?”
“Không sao, quen rồi.”
Giọng điệu Ngô Trung Hoa rầu rĩ: “Còn thuốc lá không?”
Trần Giang Hà lấy Hoa Tử ra cho anh ta một điếu.
Ngô Trung Hoa nhận lấy, trong bụng nói cậu là đứa con của địa chủ bỏ nhà đi để trải nghiệm cuộc sống phải không, đi làm việc mà đi taxi hút thuốc Hoa Tử?
“Nói chứ, thuốc này hút thích thật.”
Ngô Trung Hoa châm thuốc hút mấy ngụm, tuy rằng tên anh ta có chữ Trung Hoa nhưng anh ta lại rất ít khi hút Trung Hoa, hôm nay hưởng hào quang của Trần Giang Hà, hưởng thụ khoái cảm “tôi hút chính mình”.
“Thời gian không còn sớm, làm việc chính đi.”
Hút xong một điếu thuốc, Trần Giang Hà đứng lên chỉnh lại thắt lưng.
Ngô Trung Hoa tưởng Trần Giang Hà sắp phải chuẩn bị nói chuyện với khách hàng, đuổi kịp bước chân, không nghĩ tới anh quay đầu liền đi quán net “Hùng bá thiên hạ” cách đó không xa.
“Hôm nay cậu không có ý định kinh doanh gì cả mà chỉ thuần túy ra ngoài vui chơi giải trí đúng không?”
Ở cửa quán net, Ngô Trung Hoa nhìn Trần Giang Hà với vẻ mặt kinh ngạc.
“Kinh doanh thì kinh doanh, vui chơi thì vui chơi, nếu có chừng mực thì cả hai đều sẽ không bị chậm trễ.”
Trần Giang Hà thản nhiên cười, sau đó hỏi Ngô Trung Hoa: “Anh Ngô, anh chơi không, tôi mời.”
“Tôi không chơi, tôi còn phải đi gặp chủ cửa hàng.”
Ngô Trung Hoa cảm giác bản thân dường như đổi thân phận với Trần Giang Hà, anh ta là người già đời, bản thân mình mới là người mới.
“Đi đi, thế anh đi đi, tôi mở máy lên chơi vài trò.”
Trần Giang Hà vốn không miễn cưỡng, đến quầy lễ tân đổi tiền cầm thẻ. Quay sang thấy Ngô Trung Hoa chưa đi, đứng một bên say mê xem người ta chơi Legend of Hack, không nói thêm gì đưa thẻ cho anh ta, sau đó tự mình lấy một cái thẻ thứ hai.