Chương 41: Đại học Quảng Đông Các Cậu Có Canh Mala Không? Loại Sáu Tệ ấy
Thật ra Trần Giang Hà chỉ mới nói một nửa, nửa còn lại là: Đợi đến lúc tôi kiếm đủ tiền, thu mua 9572, hi vọng anh vẫn có thể giữ nguyên sự tự tin và ngây thơ hiện tại.
Trần Giang Hà không nói nhiều, ngậm điếu thuốc rời khỏi.
Lý Thiên Hải nhìn chằm chằm bóng lưng anh, ngón tay vò vào nhau, phát ra tiếng rộp rộp.
"Mẹ nó, cho mặt mũi mà không cần, cậu tưởng có doanh số thì giỏi lắm sao, cũng không xem thử đoàn đội sáng lập công ty này đều tốt nghiệp từ đại học nào!"
Trần Giang Hà rời khỏi công ty, đến cổng sau Đại học Quảng Đông, theo thói quen đi đến quán trà sữa Đại Khẩu Cửu nơi Khương Diệc Xu làm thêm gọi một ly sương sáo.
"Nghỉ Quốc Khánh cậu có về nhà không?"
Lúc Khương Diệc Xu đưa ly trà sữa vừa làm xong đến tay Trần Giang Hà, cô khẽ hỏi một câu.
"Về chứ."
Trần Giang Hà gật đầu, thuận miệng hỏi: "Cậu cũng về chứ hả?"
"Ừm."
Khương Diệc Xu mỉm cười gật đầu.
"Có muốn về chung với tôi không?" Trần Giang Hà lại hỏi.
"Được đó." Khương Diệc Xu đồng ý, nhưng lại hơi ngại ngùng: "Đồ của tớ khá nhiều..."
"Đồ nhiều không sao, lúc về gọi luôn cả Tần Thiệu Hải, Trương Minh Kiệt là được." Trần Giang Hà nhếch môi cười.
Kết bạn cùng về quê với Khương Diệc Xu cũng khá tốt, nhưng chuyện đóng vai trò sức lao động miễn phí vẫn là chừa lại cho người khác làm hay hơn.
"Ờ" Khương Diệc Xu "ờ" một tiếng, muốn nói lại thôi.
"Còn có chuyện gì khác sao?" Trần Giang Hà nhìn ra sự do dự của cô.
"Hôm nay tớ được phát lương rồi." Khương Diệc Xu nói.
"Phát lương cũng phải nói với tôi?" Trần Giang Hà mừng thầm trong bụng, mặt dày thuận miệng hỏi một câu: "Muốn mời tôi ăn cơm phải không?"
"Ừm." Khương Diệc Xu nhìn anh một cái, nói: "Hơi hơi muốn."
"Muốn là muốn, không muốn là không muốn, hơi hơi muốn là cái gì?"
Trần Giang Hà giả vờ tức giận trừng mắt nhìn cô, cứ như có chút không hài lòng với đáp án ở mức độ này.
Trần Giang Hà nghĩ sau kỳ nghỉ rất có thể sẽ phải chia phòng ban, sau này không có cơ hội gì mấy để đến Đại học Quảng Đông, trước khi tạm biệt ăn bữa cơm với cô cũng khá hay.
Thế là anh chủ động hỏi: "Căn tin Đại học Quảng Đông các cậu có canh mala không? Loại sáu tệ một phần, ăn xong có thể nổ tung luôn ấy."
"Có." Khương Diệc Xu chớp mắt, trong căn tin quả thật có canh mala sáu tệ một phần, nhưng ăn xong có thể nổ tung là ý gì?
"Vậy tôi phải đi ăn thử." Trần Giang Hà cười rồi nói: "Thời gian vẫn còn sớm, tôi đi dạo trước, khoảng mười một giờ rưỡi đến tìm cậu."
"Ừm, tớ đợi cậu."
Khương Diệc Xu mỉm cười đồng ý.
Trần Giang Hà thấy cô ngoan ngoãn như vậy, không nhịn được lại muốn trêu chọc: "Gọi anh nào."
"Anh."
Khương Diệc Xu đỏ mắt gọi.
"Ơi."
Trần Giang Hà cười tươi rói, tiếng "anh" này khiến tim anh mềm nhũn, hài lòng mãn nguyện xoay người đi.
Mười một giờ rưỡi, Trần Giang Hà đến như hẹn, Khương Diệc Xu đang đợi anh.
"Đói bụng rồi, đi trước dẫn đường đi."
Trần Giang Hà đến phía trước cô, không nói thêm một câu thừa thãi.
Khương Diệc Xu lấy thẻ cơm ra trước, bóp chặt trong tay, dẫn anh đi vào cổng trường Đại học Quảng Đông, đi đến căn tin.
Đại học Quảng Đông không chỉ có lai lịch, căn tin cũng rất hoành tráng, quy mô rất lớn, người rất nhiều, nhưng rất có trật tự, so với căn tin Nam Uyển của Đại học Tài chính Quảng Đông thì mạnh hơn không phải chỉ một sao.
Khương Diệc Xu đi xếp hàng mua hai phần canh mala. Sợ Trần Giang Hà ăn không no, cô chu đáo mua thêm cho anh mì và pa tê còn tiện thể thêm một hộp vitasoy.
Hai người ngồi gần cửa sổ, Trần Giang Hà nhìn quanh một vòng, phát hiện rất nhiều cặp mắt nhìn về phía mình.
"Không ngờ tới phải không, hoa khôi trường các cậu vậy mà lại chủ động mời tôi ăn canh mala?"
Trần Giang Hà không có bất kỳ áp lực nào, trái lại còn hơi buồn cười, gắp một miếng củ cải chua cho vào miệng nhai. Vị chua không tệ, khá kích thích cảm giác thèm ăn.
Đang lúc ăn, phía sau đột nhiên có một đám nam sinh kéo ào đến. Trần Giang Hà nghiêng đầu liếc nhìn, người dẫn đầu trông quen mắt, hình như là phó chủ tịch hội sinh viên của ngành nào đó trước đó đã hiếu kính anh hai gói Hoa Tử, Lý Hoằng Văn.
"Chỗ này có người ngồi không?" Lý Hoằng Văn bê khay thức ăn, đến vị trí gần cửa sổ của Trần Giang Hà và Khương Diệc Xu, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, lịch sự hỏi.
“Cậu muốn ngồi thì ngồi đi.”
Trần Giang Hà nể mặt hai bao Hoa Tử lần trước, không bài xích Lý Hoằng Văn.
Ngược lại cảm thấy có chút thú vị nho nhỏ khi bên cạnh có nhiều bóng đèn cấp bậc cao phú soái, lúc bí mật làm chút động tác nhỏ cùng Khương Diệc Xu, cảm giác sẽ không giống nhau.