Nói xong, một giọng nói lạnh lùng mang theo vẻ chán ghét vang lên: “Đúng rồi, tao còn nói mày đi lạc biết đường trở về, biết đau lòng cho lão Cố, ầm ĩ cả buổi, mày đang ở đây diễn trò đấy à?”
“Cố Nguyệt Hoài, mày đúng là càng ngày càng kém cỏi!”
Cố Nguyệt Hoài hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía hai người đang chỉ trích cô.
Một người trong đó có khuôn mặt chữ điền giống Cố Chí Phượng như đúc, mắt một mí hẹp, cũng không tính là đẹp trai, ít nhất không đẹp trai bằng Cố Đình Hoài, thế nhưng ánh mắt lại sắc bén như đao, khí chất vô cùng đặc biệt.
Anh ta chính là anh hai, Cố Duệ Hoài.
Khí chất của anh hai lạnh lùng, luôn xa cách với mọi người, anh ta vẫn luôn thích yên tĩnh, thế nhưng xuất thân bần nông, dáng vẻ cũng không đẹp trai bằng Nhậm Thiên Tường, hiển nhiên không thể trở thành cá trong ao của Điền Tĩnh.
Điền Tĩnh lập gia đình không bao lâu, Cố Duệ Hoài cưới đại một cô vợ trong đại đội ở thôn gần đó.
Hai vợ chồng cũng chẳng có nền tảng tình cảm, cuộc sống lại khó khăn, sinh mấy đứa nhỏ, ngay cả việc đủ ăn cũng là một vấn đề.
Cô vẫn luôn cho rằng anh hai ghét cô, luôn bài xích cô, thế nhưng sau khi cha, anh cả rồi cả người chồng trên danh nghĩa của cô, Nhậm Thiên Tường qua đời, chính anh hai đã bỏ qua hiềm khích trước mắt thu nhận và giúp đỡ cô.
Thậm chí, anh ta còn để dành khẩu phần ăn của mình để nhường cho cô.
Hoàn cảnh gia đình đã nghèo khó, lại phải nuôi thêm một miệng ăn, đương nhiên chị dâu sẽ có ý kiến, gia đình vốn luôn bất hòa giờ lại càng bất ổn hơn, không bao lâu sau, anh hai cũng rơi vào kết cục vợ con ly tán.
Thế nhưng, cho dù là như thế, anh hai cũng không bỏ rơi cô.
Cuối cùng, vào một ngày tuyết rơi dày đặc, trên đường đi làm, anh ta đã bị xe tông chết.
Tài xế gây tai nạn rồi bỏ trốn, rất nhiều năm sau mới bị bắt về chịu tội, anh ta nói, khi đó anh ta tông chết người không phải do say rượu mà bị người ta sai khiến, đối phương trả anh ta một số tiền lớn, anh ta lại không chịu được cám dỗ, thế nên mới phạm tội.
Người đầu têu hoàn toàn không làm mọi người thấy vọng, không ai khác chính là Điền Tĩnh.
Nhưng khi đó, Điền Tĩnh đã ở thủ đô xa xôi, không chỉ làm vợ của một quan chức cấp cao còn gầy dựng được một sự nghiệp khổng lồ, vừa sản xuất nông nghiệp vừa chăn nuôi gia súc, thậm chí còn xuất khẩu ra nước ngoài. Công việc kinh doanh rất phát triển, là gia đình giàu có nổi tiếng ở nước Z.
Cô muốn quật ngã Điền Tĩnh chẳng khác nào đang nói khùng nói điên.
Thời điểm đó cô vốn muốn tìm đến cái chết, thế nhưng trên đời này cô vẫn còn có một người thân duy nhất.
Anh ba của cô, Cố Tích Hoài.
Nghĩ như thế, Cố Nguyệt Hoài lập tức đưa mắt nhìn về phía người thanh niên đứng bên cạnh anh hai.
Dáng người anh ấy cao ngất tựa như cây tùng, mặc dù quần áo không vừa với cơ thể, nhưng khó che được vẻ tuấn tú và khí chất nho nhã của Cố Tích Hoài, Nếu nét về tướng mạo mà nói, hiển nhiên đây là người đứng đầu trong số ba anh em nhà họ Cố.
Cố Tích Hoài, người duy nhất ở nhà họ Cố thoát ra khỏi những xiềng xích của thôn Đại Lao Tử, thi lên đại học, người ở thủ đô.
Anh ấy cũng là một người rất có thiên phú trong chuyện học hành, sau khi kỳ thi vào trường cao đẳng được khôi phục vào năm 1977, anh ấy kiên quyết lần nữa cầm sách lên học lại, cuối cùng thi đậu vào Bắc Đại, còn gặp gỡ một cô vợ xinh như hoa tại trường đại học.
Vợ của anh ba là người thủ đô, cha mẹ đều là cán bộ, gia cảnh vô cùng tốt.
Theo lý mà nói, Cố Tích Hoài có cuộc sống tốt như thế, lẽ ra sẽ sống rất tốt, trở thành ngoại lệ duy nhất của nhà họ Cố, đáng tiếc, anh ấy lại là người chết thảm nhất.
Anh ấy bị Điền Tĩnh cho người đánh chết, trước đó nhà mẹ đẻ của chị dâu ba bị tố nhận hối lộ phá sản, cha mẹ cô ấy đều bị tống vào tù. Khi đó, cô ấy đã mang thai được sáng tháng, nếu không có anh ba ở bên cạnh an ủi, e rằng đã không giữ nổi con rồi.
Những tưởng rằng đây là một đứa bé có phúc, không ngờ tin anh ba chết truyền về, chị ba không chịu nổi cú sốc ày, nhảy xuống từ trên lầu cao, mang theo con của hai người, kết thúc vận mệnh bi thảm của bản thân.
Nhà họ Cố bọn họ, ngăn ngắn chỉnh tề, không một ai có thể thoát khỏi vận hạn do một tay Điền Tĩnh gây ra.
Còn cô ta, nếu không được người kia chống lưng, e rằng cũng chẳng thể yên bình vượt qua mấy thập niên như thế.
Mỗi ngày cô đều sống trong hận thù, hy vọng có một ngày bản thân có thể trả được mối thù này, bây giờ trời cao cho cô cơ hội. Món nợ máu nhà tan cửa nát, cả nhà chết thảm này, sao có thể không báo đây?