Anh ta không trả lời, Cố Chí Phượng và anh cả không hài lòng mà lườm anh ta một cái: "Thằng nhóc có nghe thấy không hả?"
Vừa nhìn thấy hai cha con sắp cãi nhau, Cố Nguyệt Hoài bưng dĩa rau xanh đi ra: "Được rồi, cha. Hôm nay nhà mình ăn cơm đoàn viên, mọi người cùng nhau vui vẻ hoàn thuận ăn cơm, đừng cãi nhau có được không ạ?"
Đối với cô mà nói, đây thật sự là bữa cơm đoàn viên đúng nghĩa.
Người thân của cô, khó khăn lắm mới có thể đoàn tụ với nhau.
"Ha ha, được được, đều nghe theo bé nhà chúng ta hết." Cố Chí Phượng vui vẻ đồng ý.
Cố Duệ Hoài liếc mắt khinh thường, anh ta vốn định nói với Cố Nguyệt Hoài một câu: “Đừng tưởng rằng mày nói đỡ giúp tao thì tao sẽ nhớ chuyện tốt của mày.” Nhưng lúc anh ta cúi đầu lại thấy mấy bát cơm trắng ở trên bàn, tất cả lời nói đều nghẹn lại ở trong cổ họng.
Đây là…?
Anh ta vô thức ngẩng đầu thoáng nhìn Cố Nguyệt Hoài, vẫn là cơ thể mập mạp khiến người ta buồn nôn kia, thế nhưng nụ cười trên mặt lại tươi đẹp hiền lành, giống như có thể lan tỏa sang người khác khiến từ sâu trong lòng họ cũng vui vẻ theo.
Khóe miệng Cố Duệ Hoài vừa mới nhếch lên một độ cong rất nhỏ thì lập tức trở lại bình thường, biểu cảm trên mặt cực kỳ khó coi.
Đúng là anh ta điên thật rồi, thế mà anh ta lại có cảm giác Cố Nguyệt Hoài là một người hiền lành cơ chứ.
Cô là người xấu xa nhất trên đời mới đúng.
Cố Nguyệt Hoài không biết suy nghĩ trong lòng của anh ta, nhưng nhìn thấy biểu cảm của anh ta, cô cũng không thèm suốt ngày đi theo một người lạnh nhạt với mình, cụp mắt nhìn bát cơm đầy ụ của mình sau đó cầm lên đưa về phía bát của Cố Chí Phượng: "Con ăn không hết, cha ăn thêm đi."
Sau khi xớt cơm qua cho Cố Chí Phượng xong, lại chia một ít cho Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài, cuối cùng chỉ còn một ít trong bát của mình.
Cố Chí Phượng nhíu mày không vui nói: "Con ăn chỉ bao nhiêu sao đủ no? Không được, không thể nào."
"Cha à, con phải giảm béo rồi, nên chỉ ăn một chút thôi. Được rồi, dĩa rau cải xanh này là của con, mọi người đừng hòng giành với con nhé." Cố Nguyệt Hoài kéo dĩa rau cải xanh đến trước mặt mình, gắp một miếng sau đó lùa cơm cho vào miệng.
Mấy cha con nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài như thế, mọi người đều im lặng,
hôm nay Cố Nguyệt Hoài giống như đã thay đổi thành một người khác, khiến cho bọn họ có chút không dám tin đồng thời xen lẫn cảm giác vui mừng không thể nói rõ.
Cảm xúc của Cố Chí Phượng là sâu sắc nhất, trong lòng ông ấy thầm nghĩ loại cảm giác này giống như nuôi cún con xa lạ ở trong nhà hôm nay bỗng dưng nó vẫy đuôi với bọn họ vậy.
Cố Chí Phượng tự phỉ nhổ chính mình, vội vàng loại bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu của mình rồi ngượng ngùng cười với con gái của mình.
Sao ông ấy có thể nghĩ như thế chứ, con gái của ông ấy chính là đứa con gái tốt nhất ở trên đời, sao lại là cún chứ.
Cố Duệ Hoài cúi đầu nhìn cơm ở trong bát, lại nhớ đến khi nảy Cố Nguyệt Hoài còn chia thêm cơm cho anh ta, trong lòng dâng lên một chút muộn phiền, nhịn không được khiêu khích nói: "Giảm béo à? Sao, mày còn muốn gả cho Trần Nguyệt Thăng à? Tỉnh mộng lại đi."
Cố Nguyệt Hoài nhanh chóng ăn hết cơm trong bát, nghe anh hai nói ra câu đó, cô đặt đũa trong tay xuống, thản nhiên nói: "Em không muốn gả cho anh ta, anh ta muốn để dành tiền để kết hôn với Điền Tĩnh, sau này em sẽ không đi tìm anh ta nữa."
Cố Duệ Hoài biến sắc: "Cưới Điền Tĩnh?"
Cố Nguyệt Hoài vuốt cằm: "Đầu của em là bị Trần Nhân đánh đó, chính miệng cô ta nói còn giả nữa sao?"
Cố Chí Phượng vừa nghe thấy thì không thèm ăn tiếp miếng thịt kho tàu nữa, ông ấy đập bàn, lạnh lùng nói: "Gì? Đầu của con là do cô gái nhà họ Trần đập sao? Đi, cha dẫn con đi qua tìm cô ta."
Cố Nguyệt Hoài giữ chặt Cố Chí Phượng, sau đó kể lại hết những chuyện xảy ra vào ngày hôm qua.
Sau khi nghe xong, mấy người họ đều quay sang nhìn nhau.
Cố Tích Hoài vô cùng kinh ngạc, anh ấy sắp xếp từ ngữ lại rồi mới lên tiếng hỏi: "Em nói là em và Trần Nhân muốn được bồi thường mười đồng tiền thuốc men, sau đó chủ nhiệm Hoàng dẫn Trần Nhân đến đại đội, sau này cô ta cũng không thể tiếp tục đi làm à?"
Cố Nguyệt Hoài khẽ gật đầu, sau đó cô đưa sáu đồng rưỡi đưa cho Cố Chí Phượng.
"Cha, ngoại trừ tiền mua thuốc và mua thịt thì còn dư bấy nhiêu, cha cầm đỡ nhé."
Cô biết trong nhà mình đang thiếu nợ, thời điểm này vô cùng khó khăn, chẳng bao lâu nữa chủ nợ sẽ đòi đến cửa, cô phải nhanh chóng tìm ra cách nào đó để kiếm tiền, hơn nữa sắp đến thời điểm phát lương thực cuối năm sẽ có tai họa lớn diễn ra, nạn đói hoành hành, mặc dù không khiến người ta đói đến chết nhưng sẽ cực kỳ khó khăn.