“Mẹ, đứng lên trước đã, chị ấy nếu thật sự nɠɵạı ŧìиɦ đương nhiên phải trị tội, nhưng cũng phải hỏi cho rõ đã chứ!” Tô Đan Hồng vội nói.
Tô mẫu hung dữ đánh chị dâu hai vài cái nữa, khiến chị dâu hai Tô đau đến mặt trắng bệch, bất quá lại cắn răng chịu đựng không dám kêu thành tiếng.
“Mẹ xem nè, con mang không ít đồ ngon về cho mẹ đây?” Tô Đan Hồng chạy nhanh nói.
Tô mẫu lúc này mới chú ý tới thịt heo với xương sườn cô đang cầm trong tay, nói: “May mà còn có con có hiếu!”
Tô Đan Hồng nhét đồ vào tay bà, rồi đỡ bà ngồi xuống, nói: “Chuyện là sao, con ở bên ngoài đã nghe tiếng hai người ầm ĩ, không sợ mọi người đi ngang nghe được chê cười sao?”
“Em chồng, cô phải tin chị, chị không làm ra loại chuyện này đâu, trời đất chứng giám !” Tô nhị tẩu vội vàng nói.
Chị dâu vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn ánh mắt mẹ Tô như hận không thể xé chị ra, liền cuối đầu, mặt xám xịt nhặt quần áo rơi đầy trên đất đi vào nhà trong giặt sạch.
“Mẹ, đây là làm sao, mẹ không thể đối xử với chị ấy tốt hơn chút sao?” Tô Đan Hồng nói.
“Tốt với cô ta? Đồ gà mái già không đẻ trứng được, cái gì đều đã ăn qua, vậy mà gả về bốn năm một đứa cũng chưa đẻ!” Mẹ Tô nghiến răng nghiến lợi nói.
Tô Đan Hồng nói: “Mẹ, mẹ đây không phải chỉ cây dâu mắng cây hòe chứ?”
Cô vào cửa ba năm, giống như mẹ Tô nói, một “quả trứng” cũng chưa đẻ.
Mẹ Tô lập tức nói: “Sao, chẳng lẽ bà già Quý kia làm khó con? Con không cần sợ bà già đó, hoàn cảnh của con với mặt hàng này không giống nhau, Quý Kiến Quân kia một năm trở về được mấy lần? Không mang thai thì biết trách ai?”
“Mẹ, đừng nói chuyện của con nữa, chị dâu hai làm sao?” Tô Đan Hồng vòng vò.
Thật lòng, mẹ Quý so với mẹ đẻ hiền lành hơn, lúc nàng vừa xuyên đến, vì nguyên chủ nháo thắt cổ tự tử, mẹ Quý mới nhắc đến việc gả vào ba năm không có con, chứ trước đó chưa đem chuyện này ra làm khó dễ lần nào.
Nhưng từ trong trí nhớ cô biết được, chị dâu hai mới gả vào một năm chưa mang thai, mẹ cô câu cửa miệng đều là gà mái không biết đẻ trứng.
“Còn không phải mặt hàng này cấu kết làm bậy với tên khờ cách vach, nếu không phải bị ta bắt tại trận, còn không biết ả ta cho anh hai con mọc sừng, anh hai con mỗi ngày đều ra ngoài làm công cho người ta, vẫn đối với cô ta nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, mẹ vừa nói cô ta mới câu anh con đã không vui, vậy mà nàng ta dám phụ anh hai con làm ra việc mất mặt này, con nói mẹ há có thể tha thứ cho cô ta?” mẹ Tô ác miệng nói.
“Không có khả năng? Chị dâu hai không phải loại người như vậy.” Tô Đan Hồng mới nghe một phía, không chút suy nghĩ nói.
Chị dâu hai cô là người lợi hại, đối mặt với chị dâu cả, người sinh được ba đứa con, hãnh diện vô cùng, chị ấy vẫn không chịu lép vế, đối với mẹ chồng thì chị ấy cũng tém tém lại bớt bởi vì gả vào bốn năm không con, hơn nữa năm trước, mẹ cô còn muốn để anh hai ly dị với chị ta.
Đúng vậy, thời đại này hòa li có cách gọi mới là ly hôn.
Nhưng cả anh chị hai đều không chịu ly hôn, mẹ cô không có cách nào bèn đè ý niệm đó xuống, tự khắc về sau, chị dâu hai cũng không làm càn quá mức, cũng dành làm hết việc nhà, chỉ cần không ly hôn với anh hai.
Mặc kệ đời trước hay đời này, ly hôn không tạo ra tổn thất gì nhiều với đàn ông, ngược lại với phụ nữ là một đả kích trí mạng, dù ở chỗ nào, đều bị người đàm tiếu đủ điều.
Hơn nữa anh hai cô thật sự tốt.
Một người khéo léo như chị hai làm sao để mẹ bắt được nhược điểm có cớ đá ra ngoài chứ? Càng không thể lén tư thông với thằng ngốc cách vách được.
“Cái gì không phải loại người như vậy? Bà đây là nghe mấy bà nhiều chuyện trong thôn bàn tán vật bên dưới của thằng ngốc kia vừa to vừa thô, cho nên mới phát ngứa muốn đi mượn giống, cô ta đừng tưởng mẹ không biết!” mẹ Tô lớn tiếng nói.
Lời nói thật chói tai, Tô Đan Hồng không nhịn được nói: “Mẹ, mẹ đừng nói chuyện thô tục vậy?” Cũng quá ghê đi!
Cô nghe không nổi nửa, muốn đi về quá!
Mẹ Tô nhướng mắt, nói: “Học đâu cái thói đạo đức giả đó? Còn con, chuyện lần trước là sao, nghe nói con treo cổ? Treo cổ cái gì, vì một cái bánh đáng giá sao? Bà đây còn chưa qua đó cào nhà họ Quý!”
Nói đến chuyện này Tô Đan Hồng liền nói: “Vậy nên hiện giờ con biết sai rồi. Mẹ yên tâm, con sẽ học điều hay, về sau sẽ không làm mẹ mất mặt nữa.”
Mẹ Tô nói: “Như này vẫn còn tốt chán!” Lại nói: “Bất quá con phải lanh lợi lên, không nên quá hiếu thảo với ông bà Quý kia, người ta còn ba đứa con dâu khác nữa kia kìa!”
Ba mẹ Quý tổng cộng sinh năm người con, Phùng Phương Phương bên kia là con dâu lớn nhất, Quý Mẫu Đan thứ hai, Quý Kiến Quân con trai ba, phía dưới còn chú tư, dạy học ở thành phố Giang Thủy, cưới cô giáo thành phố, năm kia sinh được cô con gái, trong nhà còn thuê bảo mẫu chăm sóc, là người có điều kiện tốt nhất trong các anh em.
Cuối cùng chính là cô em chồng kia của Tô Đan Hồng, học cao trung ở thành phố, sang năm thi đại học, liền sống nhờ anh 4 trong nhà. Ngày thường cũng ít khi về, mỗi lần về, trong ấn tượng Tô Đan Hồng, cô em chồng này đối với người làm chị dâu ba như cô lúc nào cũng mắt mũi hếch lên trời, thiệt chướng mắt, mở miệng ra là chị dâu tư tốt thế này, tốt thế nọ.
Cho nên nguyên chủ cũng lười để ý cô ta.
“Mẹ, đây là chuyện bên nhà chồng con, mẹ đừng xen vào làm gì.” Tô Đan Hồng liền nói.
Chưa nghe câu con nhiều đói chết cha sao? Mẹ cô nói cũng có đạo lý.
“Bên chị dâu hai để con nói chuyện, mẹ ở đây chặt thịt trước đi, trông kĩ, đừng để chị dâu cả ăn vụng.” Tô Đan Hồng nói.
Tiếp thu ký ức nguyên chủ, Tô Đan Hồng cũng không có hảo cảm với chị dâu cả Tô, ai bảo chị ta ỷ bụng sinh ba đứa con trai liền nhìn người ta bằng mũi ? Hơn nữa sống gian dối, năm trước có một lần chị ta ăn vụng rồi đổ thừa Tô Đan Hồng ăn, làm nguyên chủ tức chết, thiếu chút xông vào cào chị ta.
Ra ngoài, chị dâu hai đang giặt quần áo cho cả gia đình vội vàng nói: “Em chồng, cô có nói rõ với mẹ không? Chị sao có thể lén vụиɠ ŧяộʍ chứ!”
Tô Đan Hồng nhíu mày nhìn tay chị ấy vì ngâm nước lạnh mà đỏ hết lên , trong lòng thở dài, phụ nữ bất kể thời đại nào, đều sống không dễ dàng.
“Mẹ chính là không rõ chị vì cái gì tiếp xúc với kẻ ngốc cách vách?” Tô Đan Hồng nói.
Tô Đan Hồng cùng chị dâu hai đều chướng mắt chị dâu cả, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
“Chị……” chị dâu hai nói đến việc này, liền ngập ngừng.
“Tinh mẹ chị rõ hơn ai hết, chị nếu không nói rõ ràng, mẹ sẽ khăng khăng chị vụиɠ ŧяộʍ với người khác, chờ anh hai trở về, việc này không ầm ĩ mới lạ.” Tô Đan Hồng nói.
Dựa tính tình mẹ cô, cũng nhờ cô đem thịt tới, chứ không chị dâu hai không chỉ bị đánh thôi đâu.
“Có nói hay không? Không nói em về à?” Tô Đan Hồng nói.
Chị dâu hai vội vàng nói: “Em chồng, em phải tin chị, chị thấy hắn muốn đi trấn trên, định nhờ hắn ta mua thuốc giúp chị!”