Vân Lệ Lệ, người vừa mới bồng đứa bé từ phòng bước ra, thấy cảnh này sửng sờ há hốc mồm
Ba đứa cháu trai cháu gái này chả phải khó chịu với Tô Đan Hồng nhất sao, từ lúc nào thấy chị ta mà lại vui vẻ đến vậy?
Đừng nói cô ta, ngay cả Quý Kiến Quân cũng cảm thấy bất ngờ.
Tất nhiên bọn họ không biết, đám người Phùng Phương Phương Quý Mẫu Đan cũng không phản ứng gì.
Một tháng lại đây, con cái nhà mình không ít lần qua nhà Tô Đan Hồng chơi, thím ba Tô Đan Hồng này thay đổi rất nhiều, không chấp nhặt với mấy đứa nhỏ nữa, không chỉ cho bọn nhỏ ăn đồ ăn ngon khi tụi nó qua chơi, lúc lên trấn trên thấy đồ gì đẹp đẹp cũng tiện tay mua về cho bọn nhỏ.
Chẳng hạn như chiếc kẹp tóc xinh xắn trên đầu hai chị em nhà Quý Mẫu Đan được Tô Đan Hồng mua về làm quà cho hai bé. Hai chị em nâng niu một hồi lâu, mỗi lần mang ra ngoài được các tiểu cô nương khác hâm mộ vô cùng.
Hầu Oa Tử cũng được lợi, chỉ cần bé thèm ăn, bé liền đi tìm thím ba, lại nhà thím ba tuy rằng hơi sợ hãi con chó đen hung dữ, nhưng mà thím ba tốt lắm nha, chỉ cần bé qua chơi, thím ba sẽ nấu đồ ăn cho bé.
Trứng gà còn có thịt, bé ăn quá trời, nên năm nay bé mập lên mấy cân.
Đối với mấy việc này Phùng Phương Phương cùng Quý Mẫu Đan đều mắt nhắm mắt mở, dù sao cũng không phải bọn cô đòi, là tiểu hài tử chính mình không hiểu chuyện.
Nhưng bởi vì nguyên nhân này, bọn họ đối xử với Tô Đan Hồng thân thiện hơn rất nhiều.
Chứ con mình ăn của nhà người ta, mình con cau có khó chịu với họ, lần sau đừng mong chiếm được chút tiện nghi gì từ Tô Đan Hồng?
“Thím ba mừng tuổi mấy đứa trước, lại đây, mỗi đứa một bao lì xì.” Tô Đan Hồng cười cười, phát bao lì xì cho bọn nhỏ, bên trong để không quá nhiều tiền, nhưng cũng tuyệt đối không ít, một hào.
Nhận bao lì xì. Hầu Oa Tử cùng hai bé gái kích động không thôi.
“Mấy đứa chỉ thấy bao lì xì thôi, chú ba đứng đây nãy giờ mà không đứa nào thấy?” Quý Kiến Quân cười hỏi.
“Chú ba!” Hầu Oa Tử vội vàng nhào lên: “Chú ba có lì xì cho bọn con không?”
Hai bé gái không dạn dĩ như anh trai, nhưng mắt đều nhìn anh mong chờ.
“Chú ba không có chuẩn bị, nhưng có đồ ăn vặt nè, mấy đứa xòe tay ra.” Quý Kiến Quân nói.
Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn xòe tay ra, Quý Kiến Quân cho mỗi đứa mớ đường cùng đậu phộng, hạt dưa.
Ba đứa nhỏ vui sướng vô cùng.
Quý Kiến Quốc, Quý Kiến Ngiệp tiếp đón Quý Kiến Quân, Phùng Phương Phương cùng Quý Mẫu Đan nói chuyện hòa khí với Tô Đan Hồng, rốt cuộc Tô Đan Hồng không có con, cho bao lì xì không cần thu về, đã chiếm lợi từ cô ấy đương nhiên là đối xử tốt rồi.
Bên kia Vân Lệ Lệ ôm hài tử lại đây, cười nói: “Chị ba, cũng không thể bên nặng bên khinh nha, Yên nhi nhà em cũng muốn bao lì xì.”
Lại gần hơn chút nhìn rõ khuôn mặt đã thay đổi, Vân Lệ Lệ sửng sốt.
Da thịt mịn màng như vậy, này…… đây là Tô Đan Hồng?
Vẫn là bộ quần áo đỏ thẫm quê mùa, chính là mặc trên người chị ta, lại mang một vẻ đẹp khác !
“Có phần chứ.” Tô Đan Hồng mặc kệ cô em dâu tư này suy nghĩ cái gì, nhét bao lì xì cho đứa bé còn nằm trong tã lót, tiểu gia hỏa này vẫn đang ngủ, không cần nghĩ cũng biết Vân Lệ Lệ nghe thấy động tĩnh liền vội bồng con tới.
“Bên ngoài lạnh, ôm đứa nhỏ vào trong đi.” Tô Đan Hồng nói.
Vân Lệ Lệ phục hồi tinh thần, tâm tình thập phần khó chịu, nhưng trên mặt vẫn cười ha hả nói: “Vậy cảm ơn chị ba.”
Nói xong, bồng con nhỏ đi vào, còn Phùng Phương Phương cùng Quý Mẫu Đan, cô ta căn bản không để vào mắt.
Ba Quý đang trò chuyện với bốn đứa con trai của mình, mẹ Quý ngồi nghe, ý cười tràn mặt, rõ ràng vui vẻ bởi không khí đoàn viên hôm nay.
Bên kia Quý Vân Vân liên tục liếc mắt nhìn lại đây, Tô Đan Hồng đương nhiên rõ mười mươi, đang đợi bao lì xì đây mà.
Phong tục ở đây dù có bao lớn, có qua mười tám tuổi, thì vẫn được nhận lì xì, năm rồi Tô Đan Hồng không cho, Quý Kiến Quân lén đưa, ít nhất cũng mười đồng, nhưng năm nay tiền của Quý Kiến Quân đều bị cô thu, cô không cho, Quý Vân Vân nằm mơ đi!
Tô Đan Hồng trong lòng hừ một tiếng, cô chính là người phụ nữ hẹp hòi như vậy đấy, thuận nàng thì có bao lì xì, nghịch nàng thì một xu cũng không!
Phùng Phương Phương, Quý Mẫu Đan lôi kéo Tô Đan Hồng vào phòng bếp.
Cùng cô nói thầm: “Xem xem vợ chú tư đúng là lười biếng, khó trách trước kia em không thích cô ta, ỷ vào con còn nhỏ để trốn việc, đứa nhỏ đang ngủ vậy mà cô ta còn lăn lộn bồng nó ra lấy bao lì, giáo viên trong thành mà đức hạnh kiểu đó!”
Quý Mẫu Đan tiếp lời nói: “Còn không phải sao, em nhìn mắt cô ta, thiếu điều hếch lên trời, không phải chỉ là mang về hai con vịt nướng? Quanh năm suốt tháng ba mẹ mới ăn được hai con vịt nướng của cô ta!”
Hai người rõ ràng là một bụng oán trách Vân Lệ Lệ, trước kia đối với Tô Đan Hồng cũng đồng dạng như vậy, cả hai đều vắt cổ chày ra nước.
Bất quá năm nay Tô Đan Hồng thường xuyên hiếu kính ba mẹ Quý, bù đắp những thiếu sót trước kia, bọn họ cũng được lợi lây nên sẽ không nói đến.
Hiện tại Vân Lệ Lệ khinh thường ba con dâu nhà nông là bọn họ, các cô đương nhiên muốn đứng cùng chiến tuyến cùng nhau đối ngoại!
Tô Đan Hồng không để tâm việc này, nói: “Một năm cũng chỉ trở về một lần, quan tâm cô ta làm gì, làm tốt phần mình là được rồi.”
“Chị biết chứ, nhưng chướng mắt đứa hạnh kia của cô ta, làm cô giáo thì ghê gớm lắm sao? Người như cô ta có thể dạy dỗ ra học trò tốt chị còn lâu mới tin!” Quý Mẫu Đan nói.
Phùng Phương Phương nói: “Em đừng tưởng như vậy là hết chuyện, chờ xem, lát ăn cơm tất niên xong, cô ta lại bắt đầu bày ra bộ dáng, đúng rồi, năm nay em chuẩn bị bao lì xì cho ba mẹ nhiều ít?”
“Chủ yếu là tấm lòng, không câu nệ nhiều ít.” Tô Đan Hồng liền nói.
Quý Mẫu Đan gật đầu: “Nói hay, chị thích nghe, hơn nữa cô ta có thể bì với chúng ta sao? Chúng ta chăm sóc ba mẹ quanh năm suốt tháng, mẹ nhưng không ăn nhà chú tư một hạt gạo, hơn nữa lần trước bọn họ ở thành phố Giang Thủy mua phòng, ba mẹ khẳng định cũng cho không ít tiền!”
Phùng Phương Phương nghe vậy, tức khắc trừng mắt: “Còn cho tiền?”
“Chứ không cho tư sao nhanh vậy có thể mua nhà? Chắc chắn là có cho!” Quý Mẫu Đan hừ một tiếng nói.
Phùng Phương Phương rất chi bất mãn: “Dựa vào cái gì a, cái gì tốt thì cô ta chiếm, cô ta mua phòng còn cần tiền của ba mẹ? Lúc trước bọn chị xây nhà cũng không cho bao nhiêu!”
“Của em cũng vậy.” Quý Mẫu Đan hừ nói.
Tô Đan Hồng chỉ nghe, cô hỏi: “Nhà bên thành phố Giang Thủy giá khoảng nhiêu vậy mấy chị?”
“Ít nhất cũng một hai ngàn!” Phùng Phương Phương nói: “Bằng hai người bọn họ dạy học, có thể kiếm nhiều tiền như vậy sao?”
Dạy học mỗi tháng cho được mười mấy đồng đi, còn sinh hoạt phí nữa chi? Rồi điện nước này nọ, ở thành phố Giang Thủy, mua cọng hành cũng cần tiền nha.
Hai vợ chồng một tháng có thể thừa lại bao lăm?
Hơn một ngàn đồng không phải khoản nhỏ, ở đâu ra!
Hai chị em dâu lẩm nha lẩm nhẩm tính, Tô Đan Hồng trong lòng dao động, chị Hồng ở tiệm thêu cũng nói qua với cô nếu có tiền thì mua nhà ở thành phố Giang Thủy tương lai giá nhà nhất định tăng .
Giờ tiền tiết kiệm của cô vừa đúng hai ngàn, hay là mua nhà?