Không tính đến chuyện Quý Vân Vân ban đầu kiếm chuyện khiến không khí ngượng ngùng ra, cơm tất niên vẫn là rất náo nhiệt.
Mà đối lời giải thích của Tô Đan Hồng, Phùng Phương Phương, Quý Mẫu Đan còn có Vân Lệ Lệ trong lòng đều có suy nghĩ riêng, nhưng cũng chưa dám tỏ vẻ.
Bởi vì Tô Đan Hồng quang minh chính đại nói muốn giữ lại bồ bổ cho chồng mình, nếu ai dám có ý kiến, mẹ chồng sẽ là người đầu tiên mắng kẻ đó.
Phùng Phương Phương, Quý Mẫu Đan còn có Vân Lệ Lệ trong lòng tin mới lạ, gà hầm còn không biết cho ai bồi bổ, cái đồ ham ăn kia, chú ba còn có phần mới hay.
Nhưng ba mẹ Quý lại tin tưởng Tô Đan Hồng, so với trước kia lượng thức ăn vợ thằng ba ăn ít hơn rất nhiều, có đôi khi lại đây ăn cơm với bọn họ, chỉ ă non nửa chén liền nói no rồi, còn lựa củ cải ăn, không ăn thịt.
Có lần mẹ Quý đi qua thấy cô hầm thịt, nó chỉ ăn cơm chan nước canh hầm, thịt toàn cho tiểu hắc ăn.
Làm bà đau lòng muốn chết, phá của thiệt chứ.
Từ đó về sau, bà tin vợ thằng ba không hảo thịt, cũng tin cô sợ béo.
Dù nói vợ thằng ba giảm cân, người gầy xuống, nhưng phần nào ra phần nấy, ngực ra ngực, mông ra mông, đẹp tiêu chuẩn.
Này đều là suy nghĩ trong lòng mẹ Quý, cho nên đối với việc Tô Đan Hồng nói hầm gà cho thằng ba bồi bổ thân thể, bà một chút cũng không nghi ngờ, hơn nữa nghe xong bà còn đau lòng con trai, mẹ Quý trong lòng ngầm vừa lòng.
Nói cho vuông, chỉ cần Quý Vân Vân câm miệng, bữa ăn này quả thực không tồi.
Ăn xong, Phùng Phương Phương cùng Quý Mẫu Đan dẫn hài tử đi về trước, Tô Đan Hồng cũng không phải ăn chay, lấy lí do về nhà xem gà hầm có bị nhừ không, mang theo Quý Kiến Quân đi trước.
Hỗ trợ nấu cơm rồi, còn chén đũa, để phần cho vợ chú tư cùng Quý Vân Vân thu dọn đi, cô có rãnh mới đi hầu hạ!
“Mẹ, mẹ nhìn chị ta xem, còn nói thay đổi tốt, chị ta có ý gì, ăn xong chùi mép liền chạy lấy người?” Quý Vân Vân nói với mẹ Quý.
Mẹ Quý mẫu nhíu mày nói: “Rửa có chút chén đũa thì sao? Con cái tính tính tiểu thư? Ai đem con dạy thành vậy!” Lại nói với Vân Lệ Lệ: “Lệ Lệ, đừng để ý con nhỏ này, cái gì cần làm thì kêu nó làm, đừng ôm đồm công việc làm gì.”
“Con đã biết, mẹ.” Vân Lệ Lệ cười cứng đờ, cô ta còn thắc mắc ba con người kia ngoan ngoãn đi nấu cơm cũng không kêu cô ta vào giúp, hóa ra là có hậu chiêu!
Quả nhiên là xuất thân nông thôn, không lên nổi mặt bàn, tính toán chi li như vậy!
Cô ta còn không biết, ba chị em dâu cùng chung kẻ địch, khó chịu chuyện cô ta cầm tiền dưỡng lão của hai ông bà, sao có thể để cô ta ngồi không ăn bát vàng chứ, đều là con dâu Quý gia, bì cái gì ai so với ai cao quý hơn.
Cô ta muốn cao quý, còn gả cho Quý gia làm gì!
Mẹ Quý lại trừng cô con gái: “Mệt cho anh ba thương con, một chút cũng không thông cảm cho nó, mau rửa chén nhanh đi!”
Kiến Quân thật vất vả trở về một chuyến, bà ước gì nó cùng Đan Hồng ngày ngày một chỗ, sớm ngày sinh cho bà đứa cháu trai!
Mẹ Quý quay bước về phòng chính.
Quý Vân Vân một bụng hỏa khí, nói: “Chị tư, chị thấy chưa, trong nhà này haị ta không có địa vị gì hết!”
“Đừng nói nhiều nữa, rửa chén lẹ lên, đợi lát nữa nước lạnh đông cứng tay giờ.” Vân Lệ Lệ chỉ có thể nhịn xuống rửa chén, cô ta còn hi vọng con gái có thể khóc một tiếng để cô ta đi dỗ, nhưng con bé đã ngủ không biết trời trăng mây đất gì, cô ta chỉ có thể mẹ nó ở đây làm cu li.
Quý Vân Vân cũng chỉ có thể ngồi xuống rửa sạch từng cái.
Về nhà, Tô Đan Hồng khỏi phải nói trong lòng hả dạ kinh khủng.
“Không cần rửa chén vui vậy sao?” Quý Kiến Quân sao không biết cô đang nghĩ gì, cũng cảm thấy buồn cười.
“Anh đừng lộn xộn, hai bọn họ xui xẻo em liền vui vẻ không thôi.” Tô Đan Hồng liếc mắt giận nói.
Dưới ánh đèn Tô Đan Hồng xinh đẹp, mặt trắng ngần, cái liếc mắt giận hờn này làm Quý Kiến Quân nhìn chằm chằm.
Quý Kiến Quân đây là ấm no sinh dâʍ ɖu͙ƈ đi, bước lên nói: “Vợ ơi, em xem nhà anh cả anh hai, ngay cả Kiến Văn đều có hài tử, nhà ta còn chưa có.”
“Em biết, nhưng đâu còn cách nào khác? Anh bao lâu mới về một lần.” Tô Đan Hồng nói.
Hai bọn họ muốn có con thật không dễ dàng, ở cùng nhau mấy ngày, cơ hội đậu thai không cao, cùng với các cặp vợ chồng ngày ngày đều cạnh nhau sao giống nhau được.
“Anh biết, anh chỉ nghĩ thừa dịp ăn tết, chúng ta ra sức nỗ lực hơn nữa?” Quý Kiến Quân đôi mắt sáng quắc nói.
Tô Đan Hồng gương mặt đỏ bừng nói: “Đầu óc cả ngày nghĩ cái gì đâu? Kệ anh, em đi phòng bếp xem gà!”
Nói rồi chạy ù ra bếp, bên ngoài gió lạnh thổi tới, gương mặt lúc này mới chậm rãi hạ nhiệt.
Khắp sân đều là mùi gà hầm, tiểu hắc phe phẩy cái đuôi ló mặt qua.
“Đi ra ngoài trước, lát nữa không thiếu phần mày đâu.” Tô Đan Hồng nói.
Gà đã hầm xong, nhưng bọn họ mới ăn cơm xong, giờ ăn cũng không nổi, liền hầm tiếp.
Tô Đan Hồng đun nước đem vào phòng lau người, cô tránh sau mành lau, nhưng Quý Kiến Quân lại không thành thật, sờ soạng tiến vào.
Không biết như thế nào tách một phát bị anh bồng lên giường, hết thảy ngơ ngác không biết phát sinh chuyện gì, chờ cô phục hồi tinh thần lại thì đã chậm rồi.
Quý Kiến Quân con sói này đã lâu không ăn no này làm cô lăn lộn đến thảm, mãi cho đến đêm khuya, anh mới buông tha cô.
Tô Đan Hồng mệt rã rời, bị lăn qua lăn lại đến đói bụng, nên lúc anh bưng lại chén canh gà, cô nhanh chóng uống hết, sau đó quay người ngủ liên tù tì.
“Hắc hắc!”
Dùng sức gặm thịt, Quý Kiến Quân nhìn vợ mệt thành như vậy, cười cười để cô ngủ, rồi đem toàn bộ gà cùng canh xử lí.
Xương dư lại cho tiểu hắc gặm, tiểu hắc gâu gâu bất mãn.
“Còn ghét bỏ? Có xương gặm là tốt rồi, mày đi xem chó nhà khác, vị xương còn chưa được nếm.” Quý Kiến Quân giáo huấn nó .
Tiểu hắc liền nhận mệnh mà gặm xương gà, nếu là cô chủ thức, nó khẳng định là có thịt ăn!
“Trông nhà cho kỹ.” Quý Kiến Quân nhiều lời xong, trở về phòng.
Tối nay, Quý Kiến Quân thỏa mãn ôm vợ đánh một giấc tới sáng, anh cảm thấy, nếu đời này cứ như vậy, vậy nhân sinh viên mãn rồi!
Sáng sớm hôm sau, Quý Kiến Quân vừa dậy hôn vợ anh còn đang ngủ xong, đi ra ngoài chạy một vòng, sau đó mới về rửa mặt.
Lúc về, Tô Đan Hồng vừa tỉnh, chẳng qua còn đang nằm lười nhác trên giường.
“Vợ ơi, đến giờ dậy rồi, hôm nay còn phải sang ăn cơm sáng.” Quý Kiến Quân nói.
“Dạ.” Tô Đan Hồng gật đầu, một lát sau, cô mới rời giường,lúc xuống giường hai chân run lên, tức giận trừng mắt nhìn Quý Kiến Quân .
“Lần này nhất định chúng ta sẽ có con!” Quý Kiến Quân cười nói.