Tô Đan Hồng có em bé hiển nhiên là vui mừng, có điều vui mừng thì vui mừng, cô cũng không đi thông báo cho mẹ Quý ngay. Chờ ba tháng đầu ổn định đã rồi hẳn nói sau.
Làm một bữa cơm ngon cho tiểu Hắc để chúc mừng, Phùng Phương Phương sang đến đây thì thấy.
Nhất thời trưng ra vẻ mặt đau lòng: "Ông trời ơi, Đan Hồng à bình thường con chó này ăn chính là mấy thứ đồ ngon này sao?"
Nhìn mấy khối thịt ba chỉ thịt mỡ xen nhau kia, ngay cả nhà của chị ta cũng không có món này để ăn nha. Đồ ăn của nhà chị ta vậy mà thậm chí không bằng cả một con chó?
Tô Đan Hồng không nghĩ tới chị ta sẽ đến, thuận miệng nói: "Khối thịt này để đã lâu rồi, có chút mùi khó ngửi, em sợ ăn vào sẽ bị đau bụng nên không đem sang cho cha mẹ, liền tiện nghi cho tiểu Hắc rồi."
Ấn tượng của cô đối với Phùng Phương Phương nói tốt không tốt, nói xấu cũng không xấu, cũng coi như tàm tạm. Lần trước Quý Kiến Quốc và Quý Kiến Nghiệp được thuê đi trồng cây ăn quả, lúc đang gói bữa trưa thì đại khái là Quý Kiến Quốc trở về có nhắc qua, vì đó mà ngày thứ hai Phùng Phương Phương đã mang theo Hầu Tử đến, làm hại mấy người công nhân đều không thể ăn no, mẹ Quý bị phun nước thẳng vào người.
Bởi vì chuyện huyên náo vào ngày mùng một lần trước, mẹ Quý hiện tại một điểm ấn tượng tốt cũng không có với người con dâu cả này.
Tuy rằng không phun ngay mặt mẹ Quý, nhưng Phùng Phương Phương cũng không dám mang Hầu Tử đến lần thứ hai, có lẽ là bị mẹ Quý ngầm giáo huấn qua rồi.
"Chị dâu, hôm nay sao lại đột nhiên đến đây?" Tô Đan Hồng hỏi.
Cô vừa hỏi như thế, Phùng Phương Phương mới nhớ tới chính sự, cũng không quản cái khối thịt tiểu Hắc ăn kia là tươi hay hỏng, ngược lại là ăn thì cũng ăn rồi cô ta cũng không đi tranh ăn cùng một con chó.
"Đan Hồng, chị nghe nói em thuê Quý Hồng Quân, Hứa Ái Đảng làm công dài hạn?" Phùng Phương Phương nói.
Chị ta vừa mở miệng cô liền biết chị ta đến làm gì, gật đầu nói: "Đúng vậy, việc này người trong thôn đều biết, chị dâu có chuyện gì sao?"
"Mỗi tháng trả bao nhiêu tiền công vậy?" Phùng Phương Phương hỏi.
Tô Đan Hồng cười cười: "Trả cũng không nhiều, đủ cho bọn họ kiếm thêm ít thu nhập, em cũng là nghe ba mẹ nói cuộc sống của gia đình hai người họ là túng quẫn nhất."
Phùng Phương Phương nghe vậy lập tức bĩu môi nói: "Mẹ cũng thật là, có chuyện tốt như thế sao lại tiện nghi cho người khác? Đại bá của em nhàn rỗi ở nhà, ông ta làm việc xưa nay đều nhanh nhẹn, Đan Hồng, không thì em từ chối hai người kia đi, để đại bá của em qua giúp đỡ?"
Tô Đan Hồng sớm đã đoán được chị ta đến chính vì điều này, cười nói: "Chuyện này thì không được rồi, em cùng hai người họ đã bàn xong, làm người phải có chữ tín, chữ tín là chỗ dựa trọng yếu, em đã đáp ứng bọn họ, tự nhiên phải để bọn họ làm tiếp."
Hơn nữa cô mới không gọi Quý Kiến Quốc, Quý Kiến Nghiệp. Trên thực tế nếu trước kia không phải mẹ Quý nói là để hai người bọn họ đi, cô cũng sẽ không thuê bọn họ. Cô có tiền, cô thuê ai mà không được? Chỉ là cô không muốn dùng họ hàng.
Có thể dùng tiền quyết định, cô tuyệt đối không muốn dùng nhân tình.
Hơn nữa đây là đỉnh núi của cô, cô không muốn cùng những người họ hàng này dính líu chút nào. Còn như cha Quý mẹ Quý, hai ông bà đến giúp đỡ giám sát một hai thì ai cũng không thể nói nửa câu không được.
"Nhưng em đây… không phải tiện nghi cho người khác sao?" Phùng Phương Phương nói lời của chị ta.
Tô Đan Hồng cười: "Em dùng tiền để bọn họ làm việc cho em, em không thiệt thòi." Còn về chị nghĩ như thế nào thì nghĩ như thế đi, em tiêu tiền mà em còn không thể quyết định thuê ai ư?
Phùng Phương Phương đã biết cô có ý gì, cô ta nhìn người em dâu thứ ba này, trước Tết cô ta đều không cách nào tin tam đệ muội này thay đổi rồi. Mãi cho đến ngày mùng một đó, em ấy trực tiếp cầm 400 đồng tiền ra dẹp loạn, cô lúc này mới tin em ấy thật sự thay đổi rồi!
Tô Đan Hồng của trước đây là người mà ai cũng đừng nghĩ cầm được nửa phân tiền từ trong tay em ấy, càng đừng nói một lần ra tay chính là 400 đồng tiền, hơn nữa nếu như là biết lão nhị cho Vân Lệ Lệ 500 đồng mua nhà, em ấy không chừng có thể còn hung hăng đến nỗi ầm ĩ hơn so với các nàng.
Ai có thể nghĩ tới tam đệ muội lúc này không biết có phải bị thứ gì bám thân hay không, vậy mà lại thay đổi lớn như vậy?
Hơn nữa đừng nhìn dáng vẻ ấm áp, bình bình đạm đạm của em ấy hiện tại, nhưng là so với lúc kêu to gào nhỏ trước đây thì khó đối phó hơn nhiều.
Lời nói hành động kín kẽ không một lỗ hổng, khiến người khác bới không ra nửa điểm không tốt, chuyện ngày mùng một khiến cả gia tộc ai cũng đều ghi nhớ một phần tình nghĩa của em ấy.
"Đan Hồng, chị biết em kêu ai làm đều như nhau, nhưng nay em có tiền rồi, em giúp một tý. Em xem Hầu tử đi, năm nay chị định đưa nó đến trường tiểu học, mỗi năm đều cần tiền học phí, mỗi một học kỳ muốn hơn ba mươi đồng." Phùng Phương Phương kể khổ.
Tô Đan Hồng nói: "Mùng một chị dâu cả lấy hai trăm đồng từ em, cũng đủ cho Hầu Tử dùng hết mấy năm. Hôm qua hầu tử đến chỗ em, em đã mang cho nó hai cái bánh bao nhân thịt lớn. Em cũng rất thương nó."
Phùng Phương Phương nghẹn.
Hôm qua con trai quay về cũng đã kể, nó kể nó theo người khác chơi đến nửa chừng thì đói bụng, liền chạy đến chỗ thím ba đòi ăn. Thím ba đã cho nó hai cái bánh bao thịt lớn, rất nhiều thịt.
"Đúng rồi, em còn một tấm vải bố, làm quần áo cho Kiến Quân còn thừa lại. Hầu Tử nếu đã muốn đi học rồi thì chị dâu cả chị lấy về làm cho nó cái túi sách đi."
Tô Đan Hồng vừa nói xong thì đi vào trong cầm ra một tấm vải bố, chất lượng còn không tệ, chẳng qua đúng là chỉ đủ làm một cái cặp sách.
Phùng Phương Phương cầm tấm vải bố thì quay trở về.
Quý Mẫu Đan sang thăm dò ý tứ: "Chị dâu, chị đi sang bên em dâu ba vậy em ấy nói thế nào? Có đáp ứng chị hay không?"
"Không đáp ứng, chết cái tâm đó đi." Phùng Phương Phương vốn còn muốn nói Tô Đan Hồng em ấy tiện nghi ai cũng không tiện nghi người nhà, nhưng nghĩ đến hai cái bánh bao thịt lớn mà con trai ăn cùng tấm vải bố này, cô ta liền nuốt xuống, nói: "Em ấy nhận lời Quý Hồng Quân cùng Hứa Ái Đảng, nói là làm người không thể không có chữ tín, chữ tín là cội nguồn để đặt chân."
"Cái gì mà cội nguồn để đặt chân, Tô Đan Hồng em ấy lúc nào thì nói tới chữ tín rồi?" Quý Mẫu Đan nghe vậy thì giễu cợt nói.
"Em ấy đúng là đã không giống trước, em đừng dùng ánh mắt lúc xưa nhìn em ấy. Được rồi, em ấy nói không được, chú cũng không cần phải đi một chuyến nữa." Phùng Phương Phương nói.
Con trai chị ta rất thích chạy đến bên kia, từ sau khi Tô Đan Hồng thay đổi xong cũng quả thực là tìm ăn không ít, con trai chị ta lớn lên rất nhiều. Vì phòng ngừa trêu đến Tô Đan Hồng sinh lòng chán ghét, chị ta quyết định vẫn là nên qua lại tốt với em dâu ba này.
Hơn nữa em ấy có thể thêu hoa, một bức thêu kiếm lời nhiều tiền như vậy, vạn nhất nếu như bọn họ gấp gáp mà đắc tội với người ta thì làm thế nào?
Nhưng hiển nhiên Quý Mẫu Đan không có giác ngộ này như nàng, bắt đầu lải nhải với cô ta: "Em nghe nói em ấy thuê hai người kia một tháng gần mười đồng kìa."
Mười đồng tiền!
Phùng Phương Phương cũng rất động lòng, thế nhưng nhân gia đều biểu thị không đổi người, tiếp tục nói cũng không cần thiết.
Bởi vậy tùy cho Quý Mẫu Đan càu nhàu, cái khác cũng không cần nói nhiều, Quý Mẫu Đan hết hứng thú thì cũng tự mình quay về.
Ngày thứ hai Tô Đan Hồng cầm ấm nước lên núi, nửa đường thì gặp cô ta, Quý Mẫu Đan cười haha nói: "Em dâu ba đây là muốn lên núi sao?"
"Uhm, đem ít nước đi xem xem có chỗ nào tưới sót không thì tưới bù." - Đây là ý tứ mà Tô Đan Hồng nói với bên ngoài.
"Dốc sức như vậy chỉ mong mấy thứ quả giống đó đều có thể sống, nếu không tiền này của em còn không phải là mất trắng, đến lúc đó người trong thôn cười chết em." Nói xong, cô ta rời đi.
Tô Đan Hồng liếc nhìn bóng lưng cô ta một chút, bộ dạng quái gở này chính là đang trách cô không thuê Quý Kiến Nghiệp đi? Ngoại trừ ý nghĩ này cô cũng không nghĩ ra nguyên nhân khác, cô lên núi cũng không xem việc đó là việc gì lớn.