Quý Kiến Quân kích động đến không chịu được, còn ho khan hai tiếng, liên tục xác thực những câu đại loại như: "Có con? Thật sự có con?" ở đầu dây bên kia.
Tô Đan Hồng nghe được thật muốn phì cười, có con mà anh kích động đến nỗi như vậy sao?
"Đúng vậy đó, anh nếu như không về con khẳng định sẽ không nhận ra anh." Tô Đan Hồng mặc dù là buồn cười, thế nhưng trong lòng lại ngọt như mật, nói với chồng: "Hơn nữa vườn trái cây của nhà chúng ta cũng bắt đầu trồng rồi, thôn trấn xung quanh nhiều như vậy chỉ có nhà chúng ta có vườn trái cây, đến lúc đó khẳng định sẽ có trộm đến. Vì thế em định dùng gạch xây quanh vườn, cao xấp xỉ hai mét, hiện tại ba sắp sáu mươi tuổi rồi, cũng không hoạt động nhiều được, anh nếu như có thể trở về thì về giúp đi."
"Mấy cái quả giống đó đều đã trồng lên cây rồi?" Quý Kiến Quân còn chưa phục hồi lại tinh thần từ niềm vui có con, đã lại nghe được một tin khác.
"Đúng đấy, em viết thư cho anh anh đều không xem sao? Em đã nói hết trong thư cho anh. Quả giống của em đều trồng xong rồi, em còn tính toán đến lúc cần làm trại gà nữa đây, tiếp tục đi lên trấn bàn bạc với cửa tiệm chuyên môn bán trứng gà cùng gà con." Tô Đang Hồng nói.
"Vậy thì bận lắm không?" Quý Kiến Quân không khỏi nói.
"Đúng nha, đến lúc đó bụng em cũng sắp sinh, việc trong nhà, việc bên ngoài nhiều như vậy căn bản bận đến không tách ra được. Chỉ dựa vào một mình em chống đỡ, anh nếu có thể về thì về đi." Tô Đan Hồng nói.
Cô biết chồng mình muốn góp sức cho quốc gia, thế nhưng nhà nhỏ của cô cũng cần anh ấy, trong nhà không có đàn ông căn bản không ra dáng vẻ gì. Hơn nữa cô cũng không phải loại người có tính tình đại tông phụ kia. Cô thật muốn chồng cô trở về cùng cô, đặc biệt là bây giờ cô đã mang thai, cái bụng lớn như vậy rồi nhưng là anh ấy còn chưa trở về nhìn qua.
Tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng khỏi phải nói rất muốn anh trở về.
Mấy tháng không trao đổi thư từ, anh đều không hồi âm cho cô, vĩ lẽ đó hiện tại nói chuyện điện thoại nên ra sức nói, có ủy khuất gì thì nói hết ra ngoài, còn có những lưu manh trong thôn, mỗi lần gặp cô đều huýt sáo đùa bỡn cô, làm cô tức đến gần chết.
Đương nhiên, nội dung có chút khuếch đại, thế nhưng không khoa trương thì làm sao cô bày oan ức ra đây?
Ngược lại cô không cho rằng tùy tiện từ chức là có thể thối lui, nhưng cũng phải cho anh biết, cái nhà này là không thể thiếu anh. Còn cô thì ngược lại không biết Quý Kiến Quân đã lấy được phê chuẩn từ chức. Lời này vừa nói ra, làm Quý Kiến Quân đau lòng không thấu.
"Đan Hồng, em chịu đựng thêm chút, hai ngày nữa anh sẽ về!" Quý Kiến Quân lập tức lên đường.
"Hai ngày nữa sẽ về ư?" Tô Đan Hồng sững sờ, cô là muốn anh về nhưng không nghĩ tới anh nói về là về.
"Đúng, anh được sắp xếp xe, rất nhanh sẽ về!" Quý Kiến Quân vội vàng nói.
"Tốt quá, anh mau về đi, con trai của anh nghe được anh sẽ về, vừa rồi lại đá em một cái, rất vui vẻ!" Tô Đan Hồng vội vã nói.
Trên thực tế căn bản thì không có đá cô nữa nhưng không ngăn được Quý Kiến Quân thích nghe, lại căn dặn cô thật tốt một lúc, lúc này mới cúp điện thoại một cách lưu luyến không nỡ.
Vừa nhìn thời gian, gần nửa giờ đồng hồ, Tô Đan Hồng còn tưởng rằng chưa tới năm phút.
"Kiến Quân muốn về rồi ư?" Chị Hứa cười hỏi.
"Vâng, đã nói hai ngày nữa sẽ trở lại thăm đứa nhỏ." Tô Đan Hồng cười nói.
"Lúc về cẩn thận một chút." Chị Hứa cười nói.
"A, chờ trái cây chín tốt, em mời chị đây ăn." Tô Đan Hồng cười nói.
"Vậy được thôi." Chị Hứa cũng cười cười.
Hình tượng hiện tại của Tô Đan Hồng ở trong thôn rất tốt, đặc biệt là vườn trái cây đã là quy mô lần đầu thấy được, họ đều muốn cùng cô giao hảo.
Tô Đan Hồng hài lòng thỏa dạ, dắt Đại Hắc về nhà mà trong lòng tràn đầy mong chờ.
Quý Kiến Quân cũng nhanh chóng thu thập xong đồ đạc trong đơn vị, kể cả những bưu kiện, thư từ trong hòm lưu trữ đều là vợ anh gửi cho anh. Quý Kiến Quân nhìn thư, đem đồ ăn trong đó phân chia cho đồng đội, thế nhưng giày là do vợ anh tự tay làm cho anh, anh không cho mà để lại tự mình mang.
"Làm sao mà gấp gáp như vậy? Thương thế của cậu thế nào cũng phải tĩnh dưỡng nửa tháng!" Đồng đội anh nói với anh.
"Tôi phải nhanh chóng trở về, vợ tôi mang thai, tiểu tử rất không an phận, cô ấy bị quậy cho không có biện pháp." Quý Kiến Quận lập tức nói.
Đồng đội anh nghe vậy cũng vui mừng: "Tôi nói mà, cậu làm sao lại gấp như vậy đây!"
Phí từ chức của Quý Kiến Quân rất nhanh cũng được phát xuống, có hai ngàn đồng.
"Sao lại nhiều như vậy? Không phải chỉ có tám trăm sao?" Lúc Quý Kiến Quân cầm phí từ chức cũng sững sờ hỏi.
"Là Chu Đại Vệ xin thêm hỗ trợ." Một đồng đội nói.
Quý Kiến Quân cau mày: "Đem tiền dư ra trả lại đi..."
"Kiến Quân cậu bị ngốc à, tiền này không cần thì phí, hơn nữa nếu như chỉ mình cậu thì thôi. Sau khi cậu trở về còn có vợ cần chăm sóc, hiện tại vợ lại có thai, nơi nào mà không cần tiền?"
"Đúng vậy, hơn nữa nếu không phải bởi vì hắn, cậu lại là người có tiền đồ nhất nơi này! Bây giờ rơi vào tình trạng này đều là vì hắn, hắn muốn dùng tiền để chấm đứt ơn cứu mạng thì để cho hắn đoạn tuyệt thôi!"
"Đúng vậy!"
Mấy người đồng đội dồn dập gật đầu.
Đúng lúc này một người trẻ tuổi đi tới.
"Chu Đại Vệ, cậu tới làm gì?" Nhìn thấy người này, những đồng đội khác liền cau mày.
"Tôi nợ cậu một mạng, không phải chút tiền này là đã có thể kết thúc, sau này có chuyện gì cần giải quyết, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại đến, hễ là trong tỉnh của chúng ta sẽ không có chuyện không giải quyết được. Mặt khác tôi nghe là vợ mang thai, cháu trai sau này cho tôi nhận làm con nuôi đi?" Chu Đại Vệ nói.
Đừng nhìn cái tên Chu Đại Vệ không có gì đặc sắc, thế nhưng trưởng thành ngược lại là không thể chê, vô cùng anh tuấn. Hơn nữa bối cảnh gia thế người ta cũng không cần phải nói.
Mấy người đồng đội nhìn Chu Đại Vệ một chút, lúc này mới không nói thêm gì nữa.
Quý Kiến Quân liếc nhìn hắn: "Việc này tôi không làm chủ được, còn phải hỏi qua ý của vợ tôi."
"Được, chờ tôi có thời gian rảnh trở lại, tôi đi tìm các người." Chu Đại Vệ nói.
Quý Kiến Quân gật nhẹ đầu.
Sau khi Chu Đại Vệ rời đi, lúc này các đồng đội mới nói: "Tiểu tử này vẫn coi như còn có chút tình người!"
"Kiến Quân, điểm ấy đúng là có thể suy xét, địa vị Chu gia ở tỉnh A cậu cũng biết, đối với tương lai phát triển của cháu trai có chỗ tốt." Một đồng đội khác nói.
Quý Kiến Quân mỉm cười: "Là nam hay nữ còn chưa biết đây, hơn nữa việc này phải được vợ tôi đáp ứng mới được."
Đồ đạc của Quý Kiến Quân không có bao nhiêu, chỉ có một ít quần áo để thay và giặt. Lúc lên xe cũng không cần anh nhắc, lần này mua ghế mềm, bạn bè anh đã mua cho anh không ít hoa quả, khiến anh nhất định phải ăn no đến không thể mở mắt.
Quý Kiến Quân trả lời từng người một, lúc này mới dưới ánh mắt đưa tiễn của bạn bè lên đường về quê.
Một bên khác, Tô Đan Hồng cũng chờ mong không được, quét tước lau chùi căn nhà đã sạch sẽ lại càng thêm sạch sẽ. Mẹ Quý đến thăm cũng nói: "Con lau chùi sạch sẽ như thế, mẹ đến ngồi cũng ngại ngùng."
"Mẹ, mẹ nói cái gì đó. Trong nhà này mẹ thích ngồi thế nào thì ngồi thế đó." Tô Đan Hồng cười nói.
"Kiến Quân thật muốn trở về à?" Mẹ Quý cũng cười nói.
"Vâng, bàn bạc xong rồi. Hôm qua lập tức đi xe về, sáng sớm ngày mai đã có thể đến rồi." Tô Đan Hồng vui vẻ khó nén được nói.