Đi vệ sinh thoải mái xong, Quý Kiến Quân đã bị dìu về nằm trên giường, Tô Đan Hồng dùng khăn mặt chùi tay cho anh.
Quý Kiến Quân nhìn ngay cô vợ, thời điểm mới vừa đi vệ sinh, anh không tiếp tục che giấu vết thương trên đầu gối, có chút cà nhắc, anh vốn cho rằng vợ anh sẽ nói gì đó, thế nhưng cô lại không nói gì.
Quý Kiến Quân nhìn cô, thử dò xét hỏi: "Vợ, em vừa mới nhìn thấy chân anh sao?"
"Nhìn thấy." Tô Đan Hồng giương mắt nhìn anh.
"Cái kia...." Quý Kiến Quân ngừng nói, chỉ nhìn cô.
Tô Đan Hồng nhướng mày: "Làm sao, có phải muốn em đi tìm người đàn ông tốt hơn không, anh không xứng với em? Muốn để em tự do bay lượn?"
Quý Kiến Quân bị cô nói tới trong lòng cực kỳ khó chịu, thế nhưng khoan hãy nói, anh đúng là đã nghĩ tới như thế, anh hiện tại đã trở thành một kẻ tàn phế...
"Quý Kiến Quân, anh thật là vĩ đại nha." Tô Đan Hồng tức tới nỗi bật cười, trừng mắt anh, nói: "Bời vì vết thương nhỉ này mà đã không cần vợ con? Anh xác định không cần? Em nói cho anh biết, đã qua thôn này thì chính là không còn cái nhà trọ nào khác đâu, anh nếu như không muốn ở lại tiếp, vậy chúng ta..."
"Đan Hồng, anh chỉ từng nghĩ là thôi! Anh chỉ là lo lắng em nhìn anh không lọt mắt, hiện tại anh thành ra bộ dạng này, anh xác thực không xứng với em." Quý Kiến Quân nói.
Anh chỗ nào thì cam lòng để cô vợ yểu điệu, như hoa như ngọc này đi? Nếu như đổi lại là cô vợ trước đây, anh có lẽ là thật sẽ thả cô đi, nhưng mà người vợ bây giờ thì anh làm sao cam lòng? Cho dù là vô lại thì anh cũng muốn giữ người lại, hơn nữa trong bụng vợ anh hiện tại còn có đứa con của bọn họ, người vợ này anh tuyệt đối sẽ không thả.
"Nếu như đã từng nghĩ thì phấn chấn lại cho em, bụng em bây giờ to lên rồi, có thể chăm sóc anh không được lâu, nhiều nhất cho anh thời gian nửa tháng, anh dưỡng tốt thương thế cho em, đến lúc đó anh chăm sóc mẹ con em!" Tô Đan Hồng tức giận nói.
Tuy rằng bị vợ anh trừng mắt, thế nhưng trong lòng Quý Kiến Quân có bao nhiêu vui sướng không cần phải nói, tảng đá lơ lửng cũng triệt để buông xuống.
Vợ anh đây chính là đang nói cho anh, cô =sẽ không để anh đi, mà sẽ ở lại sống cùng anh!
"Còn như chuyện từ chức anh nói, từ cũng đã từ, này thì có cái gì, lúc sai anh làm việc thì anh làm, nay làm không được nữa thì anh trở về nhà. Dù sao thì gia đình nhỏ của anh cũng cần anh, đây không phải hết chuyện sao?" Tô Đan Hồng cầm lấy kim chỉ, nói.
Tuy rằng tiếc cho chồng vô cùng, nhưng trong lòng Tô Đan Hồng cũng vui vẻ. Giờ đây như thế này cũng được xem như là vì đơn vị hiến dâng rồi cho nên mới quang minh chính đại mà rút lui. Nếu không phải như thế này, cô thật không biết khi nào mới có thể cuộc sống hôn nhân thực sự với anh. Tuy rằng đánh đổi của việc từ chức có chút lớn, nhưng chung quy người về là bình an rồi.
Vì vậy nên trong lòng Tô Đang Hồng khá là vui mừng, chỉ cần chồng trở về bình an là tốt rồi.
"Đan Hồng." Quý Kiến Quân nhìn nàng.
"Làm sao, cảm động rồi?" Tô Đan Hồng quăng ánh mắt sắc như dao tới: "Sau này nếu như anh dám không đối xử tốt với em, em khẳng định khiến anh ân hận!"
"Đan Hồng, anh nhất định đối xử tốt với em, cuộc đời này của anh đều dành hết cho em!" Quý Kiến Quân vội vã biểu lộ tấm lòng trung kiên, nói.
Tô Đan Hồng nhàn nhạt ừm một tiếng, rót cho chồng một chén linh tuyền bắt chồng uống, sau đó lại gọt táo cho chồng, cắt thành một miếng đút cho chồng, hai vợ chồng mỗi người ăn một miếng.
Tô Đan Hồng lập tức đem chuyện vườn cây ăn trái nói với chồng: "Thương thế hiện tại của anh thế này vẫn chưa thể đi đường quá lâu, nên tạm thời đừng đi. Có điều chờ anh nhìn thấy thì nhất định sẽ kinh ngạc giật mình. Mỗi người trong thôn đã nhìn qua, đều hết hồn đó."
"Vẫn là vợ anh lợi hại. Cha mẹ trồng thì không sống được, vào trong tay em đều có thể sống lại." Quý Kiến Quân cười nói.
Tô Đan Hồng lườm anh một cái, lại tự nhiên mà tiếp nhận lời khích lệ này: "Nhưng mà anh cũng đừng nói vậy. Hiện tại người trong thôn đều nói em vượng nhà, anh làm chuyện gì đều có thể thành. Đại Hắc của chúng ta mấy đứa chúng nó, người trong thôn nhìn đến cũng cực kì ao ước, nói em nuôi tốt, thông minh, cực kì biết bảo hộ chủ nhân."
Quý Kiến Quân cười gật đầu: "Đúng, đều là chó ngoan, không kém những con bọn anh chuyên môn huấn luyện."
"Chờ thương thế anh khỏi rồi, anh cẩn thận huấn luyện Đại Hắc, đến lúc đó khẳng định là một tay trông nhà hộ việc xuất sắc."
"Được." Quý Kiến Quân gật đầu, lại hỏi về chuyện rào núi: "Mảnh núi của chúng ta cũng không nhỏ, nếu như tiếp tục vậy, tiền phí sợ là không ít, tiền của chúng ta có đủ dùng không?"
Thời điểm mùng một năm mới, vợ anh vừa mới bỏ ra 500 đồng, tiếp theo lại mua quả giống, thuê người làm việc, những thứ này không phải đều cần tiền sao?
Sợ là tiền trước kia đều tiêu không ít rồi.
"Chuyện tiền nong anh không cần lo lắng, bức thêu này của em cũng sắp xong rồi, đại khái có thể đổi 400 đồng, trong ngăn kéo em còn 400 đồng. Đúng rồi mấy hôm em đưa cha 600 đồng, trước đủ dùng một lúc rồi, xi măng với gạch đá đều không quá mắc, nhân công cũng rẻ, bao một bữa cơm, một tháng cho 12 đồng là được." Tô Đan Hồng nói.
Hiện tại, vườn trái cây bên kia đã bắt đầu khởi công, đối với hiệu suất làm việc của cha Quý, Tô Đan Hồng vẫn là rất hài lòng. Tường xây cao hơn hai mét, độ rộng cũng không xây quá to, tầm dạng 30cm.
Nhưng Quý Kiến Nhân vừa nghe, lông mày đã nhăn lại: "Tính sơ sơ cũng phải mất 1000 đồng?"
"Tường gạch này xây lên, có thể sử dụng rất nhiều năm, nhưng nếu như không xây mà nói, trong thôn ngoài thôn này, gần như đều là hàng xóm, tương lai nếu cây của chúng ta ra trái, mấy đứa trẻ không nhỏ không lớn đi phá hoại, làm sao mà quản đây?" Tô Đan Hồng nói.
Quý Kiến Quân gật gù.
Một mảnh đất này chính là vườn trái cây của nhà bọn họ, tự nhiên là rất hiếm, hiện tại cũng chỉ có bấy nhiêu, chờ đến sang năm nhìn xem, không xây tường thì phiền phức khẳng định không ít.
Bởi vậy tiền này khẳng định là phải tiêu.
"Chờ anh khỏe rồi, anh đi giúp ngay!" Quý Kiến Quân vội vã nói.
"Anh bớt lo tí cho em, em thật không nỡ để anh đi làm việc ấy, một tháng tiêu mười mấy đồng tiền thuê người, phiền nhiêu người đâu? Hơn nữa sau này anh đã muốn ở lại trong thôn, anh còn sợ không có việc làm?" Tô Đan Hồng nói anh ấy.
Hai vợ chồng nói chuyện, gần như đến hơn hai giờ, Tô Đan Hồng đi lấy gà ác tiềm xong bê lên, sau khi Quý Kiến Quân bắt cô ăn một chén, lúc này chính mình mới tiêu diệt sạch toàn bộ gà cùng canh gà kèm theo.
Sức ăn của anh vẫn rất lớn, ba bát cháo táo đỏ bữa trưa đi tiểu tiện một lần đã không còn.
Ăn xong, Tô Đan Hồng cũng đi ngủ trưa cùng chồng, sau một tiếng, Tô Đan Hồng đã tự tỉnh dậy, để Quý Kiến Quân ngủ tiếp.
Tô Đan Hồng đi ra làm cơm, bữa tối vẫn lấy thanh đạm làm chính nhưng có hầm một ít thịt bò cho chồng, tránh để người đàn ông này ăn không ngon.
Sau khi ninh thức ăn, Tô Đan Hồng đi tìm mẹ Quý.
Bởi vì muốn tiếp tục hầm gà cho Quý Kiến Quân bồi bổ thân thể, vì vậy tình trạng của Quý Kiến Quân không che giấu nổi, vậy nên cô đã nói rõ.
Mẹ Quý vốn cực kì lo lắng, thế nhưng vừa nghe hiện tại bình an, chỉ là cần tĩnh dưỡng một thời gian, lúc này mới an tâm.
"Sau này đã không thể tiếp tục đến đơn vị rồi?"
Nhưng là đối với điểm ấy, mẹ Quý vẫn còn có chút thất vọng. Vốn tưởng rằng có thể lăn lộn ra chút thành tựu cơ.