"Nhìn cái gì chứ, mấy quả trứng gà đó em vốn là muốn giữ lại mang sang cho chị Hồng, lần trước chị ấy mua cho em hai bịch sữa mạch nha đó, bức thêu kia của em gần xong rồi, ngày mai sẽ đi lên trấn một lát." Tô Đan Hồng nhìn ánh mắt này của chồng, trên mặt có chút toả nhiệt, giải thích.
"Vợ." Quý Kiến Quân gọi, ra hiệu cho cô đi qua.
"Làm gì?" Tô Đan Hồng đi lại ngồi vào cạnh anh.
"Em nói thương thế trên người anh gần khỏi rồi, chúng ta khi nào có thể động phòng? Em yên tâm, anh nhất định nhẹ nhàng!" Quý Kiến Quân vội vàng nói.
Sắc mặt Tô Đan Hồng càng đỏ, nói: "Em đang mang em bé đây, chờ con sinh ra rồi nói sau đi!"
Đang có em bé không an toàn lắm, hơn nữa trên người anh còn có vết thương, sức lực nguyên bản đã tổn thất lớn, lại làm chuyện đó cũng là chuyện sẽ tiêu hao sức lực.
Vì lẽ đó Tô Đan Hồng tuy rằng cũng có chút muốn chồng, có điều vẫn nên từ chối thẳng thắng.
Mang thai không phải chuyện lớn, nhưng mấu chốt nhất vẫn là vết thương trên đầu gối của anh ấy, chờ hoàn toàn khỏi, lại cùng cô nhắc tới việc này đi.
Hai nhà khác.
Sau khi Quý Kiến Quốc trở lại, Phùng Phương Phương đã vội vã hỏi hắn: "Thế nào, chú ba có đáp ứng anh không?"
"Không đáp ứng, sau này ý kiến về vườn cây ăn quả cũng không cần bàn nữa." Quý Kiến Quốc lắc đầu nói.
Phùng Phương Phương thở dài, chị ta còn tưởng rằng việc này có thể thành đây, không nghĩ tới vẫn là không thể thành: "Nếu không cho, vậy thì bỏ đi, anh đừng vì chuyện này kéo dài công việc, ngày mai còn phải đi làm, một tháng 13 đồng tiền đây!"
Ngay cả hai vợ chồng nhà chú tư, tiền lương một tháng của hai người còn không tới bốn mươi đồng tiền, có điều gần đây nghe nói dường như được tăng lương, nhưng không nghe nói tăng bao nhiêu, tuy nhiên một tháng 13 đồng tiền ở tại nơi này của bọn họ, khẳng định là không ít .
"Anh còn có thể không biết cái này? Việc trong ruộng em mau chóng làm xong, Kiến Quân bảo ngày mai còn có cây ăn quả đây, công việc này còn phải làm một đoạn thời gian." Quý Kiến Quốc nói.
Phùng Phương Phương nghe vậy thì rất cao hứng: "Không có chuyện gì, ngược lại là nhà chú ba sẽ không thiếu tiền lương, anh cứ việc đi làm là được rồi." Sau đó mới phát hiện trong tay anh ta cầm theo một cái túi, nói: "Đây là cái gì?"
"Nhà chú ba cho, kêu cầm về cho Hầu tử ăn, dọc đường anh ăn hai cái, bỏ vào không ít trứng gà, thơm lắm." Quý Kiến Quốc đem túi đưa cho vợ, nói.
"Đan Hồng biết làm những món này, rất là thơm." Phùng Phương Phương ăn một cái.
Hầu tử mới từ bên ngoài bướng bỉnh trở về nhìn, lập tức đã muốn: "Đây không phải là thím ba cho sao?"
"Chỉ có con tinh ý, được rồi, cũng chỉ có thể ăn một cái, còn lại ba cái giữ lại sáng mai ăn." Phùng Phương Phương nói.
Chi thứ hai.
Vừa nghe nói Quý Kiến Quân không đáp ứng, Quý Mẫu Đan nhất thời đen mặt, nói: "Chú ba không nói tình nghĩa như thế sao? Đây cũng không phải là không có anh em, có anh em giúp đỡ cho chú ấy, chú ba còn có thể không hài lòng?"
"Nói cũng không phải nói như vậy, Kiến Quân nếu như tự mình đơn độc làm ăn mà nói, kỳ thực cũng làm được, đây không phải là chúng ta muốn đi chia một chén canh sao, em đừng nói như thể Kiến Quân đến năn nỉ chúng ta như thế." Quý Kiến Nghiệp nói với vợ, đem bánh trứng trong tay đưa cho cô ta: "Đây là nhà chú ba cho Hiểu Trân và Hiểu Ngọc."
"Cô ta biết dùng những thứ nhỏ nhỏ này thu mua lòng người, trên thực tế một chút chỗ tốt cũng không đưa, ngày mai lúc làm việc anh đừng ra sức!" Quý Mẫu Đan nhận bánh trứng gà, tức giận nói.
"Anh em trong nhà, coi như những thứ khác không nói, nhưng cũng đã trả tiền công , hơn nữa tính tình của Kiến Quân em cũng không phải không biết, anh làm việc nếu như dám kéo dài công việc, nó khẳng định không nhắc tới tình anh em." Quý Kiến Nghiệp nói.
"Cái gì cũng là lý lẽ của nó." Quý Mẫu Đan hừ nói.
"Kiến Quân cũng là ngày hôm nay đi lên núi, bình thường không làm sao đi, anh cùng cha còn có đại ca cùng nhau làm việc, anh còn có thể để Quý Hồng Quân cùng Hứa Yêu Đảng bọn họ làm tiếp." Quý Kiến Nghiệp liếc cô ta một cái: "Được rồi, em cũng đừng trong lòng không thoải mái, cũng không phải mỗi nhà mình, anh cả không phải cũng đồng dạng bị cự tuyệt sao?"
Quý Mẫu Đan bĩu môi, không lên tiếng.
Ngày thứ hai, sau khi ăn xong điểm tâm, Tô Đan Hồng lập tức muốn lên trên trấn .
Quý Kiến Quân theo cô cùng đi.
Vốn là Tô Đan Hồng muốn từ chối, bởi vì hôm nay ông Tần muốn đưa quả giống đến đây, có điều Quý Kiến Quân ngày hôm qua đã xác định thời gian cùng ông Tần, buổi chiều mới đưa tới, buổi sáng vẫn có thời gian rảnh.
"Nói ra, đây vẫn là lần đầu ra ngoài của hai đứa mình?" Tô Đan Hồng nhìn chồng, cười nói.
"Là lần thứ nhất ra ngoài." Quý Kiến Quân có chút áy náy nói.
Kết hôn hơn ba năm, con cũng được vài tháng, nhưng đây mới là lần thứ nhất anh dẫn vợ anh ra ngoài.
"Sau này không cần đi nhập ngũ, có thể từ từ dẫn em đi rồi." - Tô Đan Hồng cười nói.
"Vợ, em yên tâm, anh nhất định sẽ cho mẹ con hai người trải qua những ngày thật tốt !" Quý Kiến Quân nghiêm túc nói.
"Em chưa chắc đứa trẻ trong bụng là con trai, ngộ nhỡ nếu như là con gái thì làm sao bây giờ?" Tô Đan Hồng nhướng mày nhìn chồng nói.
"Con gái cũng được, anh đều yêu thích!" Quý Kiến Quân vội vàng nói.
Tô Đan Hồng cười cợt, nói: "Hơn nữa cũng không chỉ em cùng con cả là anh phải nuôi, phía sau còn có đứa thứ hai, đứa thứ ba, đứa thứ tư, đứa thứ năm đây."
Ý tưởng vĩ đại như vậy khiến Quý Kiến Quân cũng không nhịn được ngẩn người: "Muốn sinh nhiều như vậy? Nước chúng ta hiện tại không thể nhiều sinh. . . . . ."
"Cái gì mà không thể sinh nhiều, em đã nghe qua, anh nếu như còn ở bên trong đơn vị, vì tiền đồ của anh, vậy em khẳng định không thể sinh tiếp, mặc kệ là nam hay nữ chỉ một đứa, thế nhưng hiện tại anh đã xuất ngũ, chúng ta cũng không làm việc cơ quan, không sợ khai trừ, sinh nhiều chỉ là phạt tiền mà thôi, anh chăm chỉ kiếm tiền, tương lai tiền phạt cũng là một con số không nhỏ." Tô Đan Hồng nói.
Nơi này cái gì cũng tốt, duy nhất một điểm không tốt chính là cái này, ngươi quản thiên quản địa, ngươi còn quản đến người dân sinh con?
Có điều hết cách rồi, bọn họ quy định như thế cũng phải tuân thủ, vậy thì nộp tiền phạt được rồi, ngược lại cô chính là không sợ cái này .
Quý Kiến Quân khóe mắt giật giật, không nghĩ tới vợ hắn có loại chí khí này?
"Anh có phải là đã nghĩ chỉ sinh một đứa?" Tô Đan Hồng nhìn anh.
"Không phải, một đứa quá cô đơn." Quý Kiến Quân nói.
Một đứa xác thực quá cô đơn, nhìn Hầu tử xem, cả ngày đều không ở nhà, chị em Hiểu Trân, Hiểu Ngọc còn có người làm bạn, có thể ít đi ra ngoài.
"Anh biết là tốt rồi, sau này anh kiếm thêm tiền đi, tiền phạt nhẩm cũng không ít." Tô Đan Hồng gật gù.
Quý Kiến Quân cười đến không biết làm sao nhưng lại sủng nịn, đỡ vợ anh tiến vào trấn .
Đến cửa hiệu thêu của chị Hồng, bởi vì hôm nay là ngày giao thành phẩm thêu ước định mỗi tháng, vì lẽ đó Chân Miêu Hồng nhất định là đang ở đây.
Lúc nhìn thấy Quý Kiến Quân, chị Hồng sững sờ, lập tức cười hỏi: "Đan Hồng, đây chính là em rể a?"
"Vâng." Tô Đan Hồng cười, giới thiệu cho Quý Kiến Quân: "Kiến Quân, đây chính là chị Hồng, em cùng với chị ấy đã kết nghĩa chị em."
"Chị Hồng." Quý Kiến Quân cũng gật đầu.
Chị Hồng cười đưa bọn họ đi vào, lần này bức tranh mà Tô Đan Hồng thêu chính là khổng tước xòe đuôi, một bức tranh thêu vô cùng rực rỡ lóa mắt, chị Hồng trực tiếp đưa ra giá 800 đồng tiền.
Trên mặt Quý Kiến Quân đứng một bên tuy rằng không chút biến sắc, nhưng trong lòng cũng là bị sợ đến nhảy lên, lúc này coi như là mới chân chính nhìn thấy được, năng lực kiếm tiền của vợ anh mạnh như thế nào.
Chẳng trách một chút cũng không xem chuyện phạt tiền coi là chuyện to tát, chuẩn bị sinh cho anh một đội bóng đá đây!